Hoàng Tử Lọ Lem

Chương 37: Tình cảnh này có chút quen quen

Kì nghỉ đông trôi qua, học sinh cả nước lần lượt mang tâm trạng uể oải vào lớp, thật tình là không hề có xíu xiu tình nguyện tự giác nào cả.


Nhìn các anh chị cuối cấp nối đuôi nhau hỏi bài thi vừa qua hoặc là ôn tập đến phân đoạn nào mà lòng dạ mấy thanh niên lớp 11 chùn xuống.


Một năm nữa thôi đến lượt bọn họ đối mặt với kì thi quốc gia quan trọng nhất, chứng tỏ 12 năm học hành rèn mài kinh sử, chẳng biết khi ấy có còn tíu tít bàn luận về kì nghỉ lễ vừa qua hay không a.


Không khí 11A2 ngày đầu có vẻ căng thẳng, Diệp Tử Thanh vừa bước vào lớp đã thấy lạ lẫm không quen, mọi người đều tập trung ở bàn Nhiên Từ, còn cô nàng thì mặt ủ mày ê đến đáng thương.


"Có chuyện gì xảy ra hả?". Diệp Tử Thanh hỏi Phương Tần.


Phương Tần đi đến trường rất sớm tất nhiên hóng được chuyện, cơ mà hắn chỉ xem diễn kịch thôi, vì đạo diễn sớm đã viết kịch bản rồi, kết cục cũng định xong.


"Tôi vừa mới tới mà". Miệng ngậm ống hút tỏ vẻ chẳng biết gì, giương mắt nhìn Diệp Tử Thanh.


"Không liên quan đến chúng ta". Ma vương nắm gáy cục bông kéo về chỗ ngồi ngay ngắn, đem bữa sáng bày biện lên bàn học, Phương thiếu cũng mang sữa từ balo ra, đưa khăn ướt cho mọi người lau tay chuẩn bị ăn sáng.


Bàn bên kia náo nhiệt ăn uống chẳng bù cho không khí âm u bên này, Phương Chinh ghét bỏ hừ một tiếng quay lại vỗ về bạn thân. Vài cô bạn vây quanh càng khiến tâm tình đại tiểu thư Nhiên Từ không nhịn nổi nữa, che mặt khóc rấm rứt.


Tiếng khóc không lớn không nhỏ làm lòng người e ngại, các bạn học nam lắc đầu tìm cớ ra ngoài hành lang, trong phòng học yên tĩnh phút chốc chỉ còn "hai hội nghị bàn đào" khai mở.


"Đủ rồi, nhà người khác có chuyện buồn mà các cậu còn ăn uống hàm hồ như vậy hả?". Phương Chinh chống nạnh đay nghiến, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Tử Thanh càng thêm chán ghét.


"Chuyện buồn của các người mà cấm bọn tôi ăn sao? Luật pháp nào cấm vậy? Điều mấy chương mấy?" Phương Tần gắp lấy miếng trứng cuối cùng bỏ vào miệng nhai, không hề kiêng nể mà nuốt xuống đánh ực rõ to.


Phương Chinh không cãi lại Phương thiếu, huống hồ cậu lại sinh trưởng trong quân đội, luật pháp ất nhiên rành hơn cô nàng, Phương Chinh nghẹn họng tức muốn nổ đom đóm, buộc miệng chửi bới.


"Hạng thấp kém, sát phong cảnh, đồ ---....".


Ma vương đảo mắt qua, trong cái nhìn chất chứa đầy cảnh cáo và đe dọa, Phương Chinh sợ nhũn chân, lảo đảo vịn bàn học, những câu từ mắng chửi bay tán loạn trong đầu quên sạch sẽ.


Mọi người nhận ra Thiên Văn có phần thu liễm hơn, to nhỏ bàn luận vỗ về Nhiên Từ, vài người không chịu nổi áp lực từ Ma vương liền đi ra ngoài hít thở.


Từ đầu đến cuối Diệp Tử Thanh bỏ ngoài tai mọi chuyện, quy tắc ăn không nói cậu luôn tuân thủ theo, hơn nữa chuyện này dù cậu có lòng muốn an ủi chưa chắc đã nhận được đồng cảm, Nhiên Từ thuộc thế hệ giàu có, người nghèo như cậu căn bản không cần cũng có thật nhiều kẻ xu nịnh vây quanh mà thôi.


Mà, Diệp Tử Thanh không thích làm một trong những kẻ nịnh bợ đó.


Chuông thông báo réo lên, mọi người lập tức tranh thủ ngồi vào vị trí. Đàm Duệ Hàn xuất hiện không cách chuông quá hai phút, hắn lướt nhìn sỉ số học sinh, ánh mắt dừng lại trên người Nhiên Từ, cô nàng vừa khóc xong hai mắt ửng đỏ sưng như hạnh đào.


Trong lòng âm thầm thở dài, Đàm Duệ Hàn vờ như không thấy, lên tiếng chào hỏi các học sinh. Chuyện trốn thuế của Nhiên gia hắn đã nghe Hiệu trưởng nói từ sáng sớm, Thiên gia thật sự xuống tay, trong đó còn có cả công của Phương gia Phương Tần.


Chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì mà Đại thiếu gia quyết tâm xuống tay tàn nhẫn như vậy, nghe nói giá cổ phiếu tuột đến thảm thương, cả ông Nhiên cũng bị mời lên đồn uống trà sáu ngày chưa thấy được mặt vợ con.


Nhưng có một việc Đàm Duệ Hàn đoán chắn chắn, Nhiên Từ đả kích Diệp Tử Thanh, nếu không đồng loạt cả hai đại thiếu cùng ra trận là điều không tưởng nổi. Ban đầu hắn thấy áy náy khi sự việc đó đổ lên đầu học sinh lớp mình, dù Nhiên Từ có phần ngại mạn quá đà và coi trời bằng vung nhưng vẫn mang mác học sinh của hắn, tuổi trẻ tính xấu không hẳn là tâm địa cũng xấu, nhưng khi nhìn đến ngây thơ trong đôi mắt xanh biếc của Diệp Tử Thanh, hắn rút lại áy náy.


Giới kinh doanh và quân đội hợp tác, sợ là lần này Nhiên Từ không dễ dàng gì. Hơn nữa, cái gọi là nhân quả báo ứng, có thể đã kì tích xảy ra, trong hai năm nay Nhiên Từ âm thầm làm khó Diệp Tử Thanh không ít lần.


"À, lớp chúng ta có thêm một bạn mới, mọi người chào đón Gia Văn nào".


Sau khi kết thúc dò hỏi kì nghỉ của mọi người, Đàm Duệ Hàn nói ra lời chào mừng đến thành viên mới. Không hẹn mà hai mươi mấy cặp mắt đổ dồn về phía cửa.


Đồng phục Thánh Huy trắng đen, dáng người cao ráo, đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười nồng đậm, sóng mũi cao thẳng, khóe môi hơi nhếch lên làm lộ chiếc răng khểnh nhỏ xinh, tóc nâu nhạt cực kì lai tây.


Ế, sao cảnh tượng này quen quá vậy ta ???


Cả lớp đồng loạt quay lại nhìn Thiên Văn, sao lại giống nhau đến vậy a, cả Diệp Tử Thanh cũng thảng thốt nhìn bạn học mới đến âm thầm đánh giá, giống quá, nếu Thiên Văn nhà cậu cười lên như vậy càng giống thêm.


"Nhìn cái gì?". Ma vương bất mãn gõ bút lên bàn.


"Khụ, Gia Văn là em họ Thiên Văn, nên mọi người cùng chiếu cố cậu ấy".


Đàm Duệ Hàn đau đầu đánh lạc hướng, nói thật từ lần đầu nhìn thấy thằng nhóc này hắn suýt chút nữa nhận nhầm người đấm thẳng vào mặt nó rồi, nhưng sau khi biết thân phận Gia Văn liền trố mắt mất một lúc lâu mới hoàn hồn.


Có ai ngờ cái tên Hỗn thế lạnh tanh như băng kia lại có đứa em trai vô cùng, vô cùng thân thiện thế này. Lại còn hiểu chuyện, ai gặp cũng thích, rốt cuộc dưới sự dẫn dắt của Hiệu trưởng mà vui vẻ dắt cậu nhóc nhận về lớp mình.


"Phương Tần, em còn bàn trống, dọn qua cho Gia Văn ngồi đi".


"Ớ...dạ".


Nhân lúc Gia Văn đi ngang qua Nhiên Từ, cô nàng liền lầm bầm không to không nhỏ.


"Lại thêm một tên nghèo kiết xác được vẻ bề ngoài".


Đàm Duệ Hàn tất nhiên không thể không nghe, bạn học trong lớp xấu hổ nhìn về cô bạn, hắn muốn lên tiếng nhắc nhở thì chợt nghe tiếng Gia Văn khẽ cười.


Tiếng cười đầy chế giễu lọt vào tai Nhiên Từ, cô giận run cả người nhưng không hiểu sao lại không dám ngẩng đầu nhìn.


"Cảm ơn". Gia Văn nói thật khẽ, rảo bước bên bàn học ngồi xuống, xem như chuyện vừa rồi chẳng là cái đinh gì.


"Bắt đầu học được rồi ạ, em mong chờ lắm". Gia Văn híp mắt cười.


Đàm Duệ Hàn lấy lại tinh thần, nhanh chóng đem bài giảng ngày hôm nay ra viết lên bảng, sự cố Nhiên Từ không hẹn mà cùng nhau quẳng qua một bên.


Lần đầu tiên Nhiên Từ bị mọi người có thái độ thờ ơ xa lánh, chuyện gia đình chẳng lẽ đã truyền ra ngoài, không đúng, ngoài bạn bè ra chẳng ai hay biết chuyện cha cô bị bắt lên đồn, nhưng mà truyền thông rộng rãi, lẽ nào....Nhiên Từ càng nghĩ càng lo sợ, chẳng tập trung được bài học đang giảng.


Hết hai tiết đầu, Đàm Duệ Hàn bước ra lớp, âm thầm lắc đầu nhìn Nhiên Từ, đắc tội đến cả nhị thiếu gia Thiên gia, hắn cứu cô cũng không nổi nữa rồi.


"Anh". Gia Văn hớn hở chạy xuống bàn anh hai, mặt mày tươi tắn như ánh sáng nhảy múa, đầy thu hút.


Thiên Văn gật đầu, kéo cục bông còn đang ngơ ngác qua giới thiệu.


"Em họ anh".


"Chào anh....Tử Thanh, em nghe nhiều về anh, nay được gặp mặt thật vinh hạnh nha".


Suýt nữa buộc miệng nói ra hai từ "anh dâu", may là dừng lại kịp. Gia Văn đưa tay tỏ thiện ý, Diệp Tử Thanh ngại ngùng bắt tay cậu, cả hai nhìn nhau cười.


"Phương Tần". Ma vương hất cằm chỉ qua đầu chỉa.


"Chào cậu, tôi là Phương Tần".


"Chào cậu, Gia Văn".


Vẫn là bắt tay xã giao, Phương Tần lặng lẽ thu tay về, anh họ cái mốc, có anh em họ nào mà giống đến ngỡ ngàng như vậy không, nói vậy, người trước mặt hắn chính là Thiên Văn chính tông.


A, hình như Phương thiếu vừa nắm bắt được trọng điểm rồi nha.


Em trai lạ nước lạ cái, thân làm anh nên Thiên Văn miễn cưỡng dẫn cậu đi tham quan trường học, tất nhiên bên cạnh không thiếu hai cái đuôi nho nhỏ.


Bốn thiếu niên đương tuổi xuân đẹp trai ngời ngời rảo bước khắp nơi trong trường thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt. Ngoài Ma vương, ba người còn lại đều hợp ý nhau trò chuyện rôm rả, Diệp Tử Thanh hiếm khi có người đồng tình mọi ý kiến của cậu, nói hăng say, cười không ngừng.


Gia Văn vốn hiểu lòng người, trong thời gian ngắn đã thu phục nhân tâm anh dâu và bạn học Phương, hòa nhập với họ như thể thân quen thật lâu.


"Để tôi mời nha, các cậu không được dành đó".


Gia Văn tiến lên thanh toán, đem nước chia ra bốn ly bốn người, cùng nhau trở lại lớp học. Năm đó liền có giai thoại "Tứ Đại Giang Nam" rầm rộ suốt gần một thập kỉ kể về bốn người bọn họ, thậm chí trên diễn đàn trường còn để cả hình ảnh, đó là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.


Diêu Ngọc ở lớp khác nhân dịp giờ nghỉ chạy đến 11A2 thăm hỏi tình hình Nhiên Từ, vô tình phát hiện ra Gia Văn là học sinh mới, ngẩn ngơ nhìn cậu. Không ngoại lệ nhìn qua Thiên Văn đi trước, so sánh đến cả bóng lưng còn y hệt nhau.


Diệp Tử Thanh đi nhanh về bàn, lôi sách môn học kế tiếp ra, quay lưng lại với bảng đen, hào hứng trò chuyện còn dang dở lúc nãy.


Gia Văn nhạy bén nhìn ra anh dâu bài xích với cô nàng kia, lơ đãng nhìn sang xem bộ dạng thế nào. Diêu Ngọc đối diện ánh mắt đầy ý cười đó bỗng dưng xấu hổ quay đi.


Cậu mỉm cười, dùng tiếng Đức nói chuyện với anh trai. Thiên văn gật đầu đáp trả lại. Hai anh em vô cùng ăn ý không đoái hoài đến bên kia nữa.


Còn vì sao dùng tiếng Đức thì chỉ có bọn họ hiểu, cả Phương Tần cũng hiểu. Cậu ấm họ Phương rất thông minh ở mảng ngoại giao, tất nhiên hiểu dụng ý. Đa phần du học sinh đều chọn tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Nhật hoặc những ngôn ngữ thông dụng. Tiếng Đức khó nghe khó nói nên hẳn chẳng ai trong lớp này hiểu được họ đang nói về vấn đề gì. ( Ta chém gió đó )


Diệp Tử Thanh bị bọn họ cho ra rìa, dẫu môi không vui, cả ba đồng loạt phá lên cười, Thiên Văn mặt lạnh niết mặt cục bông nhỏ, ánh mắt chứa đầy ân cần nói.


"Dạy em nhé?".


"Thật ra rất dễ học". Gia Văn mở lời, anh dâu nhìn thật khả ái, nhưng có chết cũng không dám nói ra trước mặt anh hai a.


Nhị thiếu gia họ Thiên quả nhiên không làm mất mặt dòng họ, tính cách hào sảng dễ gần lại khiêm tốn chừng mực chẳng bao lâu kéo không ít chú ý của thầy cô, bạn học ngày trước ngày sau đã tìm đến trò chuyện ríu rít, nhập học chưa đến một ngày nghiễm nhiên trở thành bạn tốt trong mắt mọi người.


Đàm Duệ Hàn hài lòng không thể nào hài lòng hơn, ca tụng cậu giữa lớp, tuyên dương tấm gương sáng vời vợi không tiếc lời, đồng nghiệp còn thi nhau chúc mừng hắn, tự đắc thật a.


"Anh, trường học ở đây thật vui".


Ngồi trên xe, Gia Văn liên tục cười nói, tài xế hảo ý giúp cậu cài dây an toàn, Gia Văn mỉm cười cảm ơn.


Diệp Tử Thanh ngồi ghế sau loay hoay cài dây, Thiên Văn nghiêng người cài giúp cục bông nhỏ, ở chỗ không ai nhìn thấy hôn lên một cái. Diệp Tử Thanh đỏ mặt trừng hắn, bên trong còn có người lớn, Phương Tần còn ngồi ngay kế bên.


Phương thiếu tội nghiệp vô cùng biết thân biết phận làm lơ mọi sự tình để bảo toàn cho tánh mạng.


Nửa giờ sau, xe về đến cổng chính Thiên gia, Tuệ Lân mặc đồ thoải mái ngồi ở xích đu chải lông cho Đại Boss đợi bọn nhỏ.


"Phu nhân, đại thiếu nhị thiếu đã về". Quản gia Trần thuận tay ôm lấy mèo mập vào lòng mình.


Tuệ Lân gật đầu, đứng dậy phủi đi đám lông còn sót lại, sạch sẽ rồi mới thong thả đi ra ngoài.


Đám nhóc chưa thấy mặt đã nghe tiếng cười nói, xem ra tình cảm rất tốt, Tuệ Lân tăng nhanh bước chân.


"Cháu chào chú Tuệ".


"Tử Thanh, thật nhớ cháu".


"Chào chú, cháu là Phương Tần".


Tuệ Lân chưa gặp qua Phương thiếu nhưng nghe nói là bạn cùng lớp giúp đỡ Tử Thanh không ít có phần hảo ý với cậu.


"Được rồi, mau vào nhà dùng cơm thôi".


Mấy cái đuôi nhỏ kéo nhau vào nhà, ngoan ngoãn rửa tay ngồi vào bàn ăn, không khí náo nhiệt hệt như một gia đình.


Chủ tịch Thiên Kì có cuộc họp quan trọng nên vắng mặt, dù vậy khi về đến nhà vẫn không quên mua bánh kem cho bọn nhóc.


Nhìn tình hình trước mắt có lẽ hòa thuận, hắn còn tưởng quý tử tính khí chiếm lĩnh cao sẽ đẩy em trai ra khỏi lãnh địa, nào ngờ đã nhanh chóng thêm bạn mới cho nó, thằng nhóc họ Phương kia tuy chỉ gặp có một lần nhưng gia thế tuyệt không thua Thiên Gia.


Chơi suốt buổi tối, Phương Tần đi xe nhà trở về, Gia Văn buồn bực bèn xin phép đi theo Phương thiếu ngắm cảnh đêm thành phố. Tuệ Lân không có ý kiến, dặn dò con trai chú ý tránh làm phiền Phương gia, Gia Văn nhu thuận gật đầu cọ cọ ôm Papa.


Đứng bên ngoài chờ xe, Phương Tần ngửa mặt oán than, bây giờ cả Hỗn thế Ma vương tương lai cũng đeo bám vào hắn, kiếp này biết sống làm sao đây ?


Phương Tần và em trai vừa đi thì Diệp Tử Thanh và Thiên Văn cũbg chuẩn bị đi làm thêm. Đối với sự độc lập của Diệp Tử Thanh, Tuệ Lân luôn ủng hộ, y thầm nghĩ dù sao khi cưới về nhất định sẽ để thằng bé độc lập về tài chính, không thua thiệt một ai.


Nhưng vấn đề là trước mắt Diệp Tử Thanh có bài xích với bối cảnh gia đình y, thằng bé cứ nghĩ ngợi bản thân mình trèo cao phụ thuộc vào Thiên Văn, Tuệ Lân càng lo lắng tương lai biết được chân tướng đả kích không nhỏ đến cậu.


Chướng ngại vật này, là điều mà cả gia đình lo lắng nhất. Tuệ Lân âm thầm thở dài, thôi cứ tới đâu thì hay tới đó, dẫu sao y tin chắc con trai có cách giải quyết.


Thấm thoát hai tháng trôi đi.


Gia Văn đã quen thuộc với môi trường xung quanh, thậm chí còn làm tốt hơn anh trai, trong vòng hai tháng đã đứng hạng nhì trong Ngũ Thập Tài, đem biết bao trái tim thiếu nữ chàng trai đổ đứ đừ.


Trong ngăn bàn liên tục có thật nhiều phong thư tỏ tình và quà bánh, mỗi lần như thế Gia Văn đều lặng lẽ lấy thư bỏ vào cặp sách, còn bánh kẹo ra làm hai phần, vô tư để vào cặp sách Phương Tần và anh dâu.


"Thời đại này vẫn viết thư cho nhau hả ? ". Nói thì nói nhưng vẫn cầm đại một phong thư ngắm nghía. 


Ngón tay thon dài kẹp lấy tờ giấy mỏng manh màu lam kia đẹp đến nao lòng, Phương Tần ngậm kẹo không quên nhìn chằm chằm nó, ánh mắt đặc biệt sát khí mà ngay cả hắn cũng nhận không ra.


"Không có tình cảm thì tốt nhất đừng nhận quà bừa bãi như thế".  Phương Tần có chút chua mà nói, không nhớ rằng kẹo hắn đang ngậm là của ai a.


Khóe môi Gia Văn mỉm cười, xoay xoay lá thư vài vòng sau đó thuận tay ném luôn vào thùng rác. Phương thiếu há hốc mồm vội vàng nhìn ngó xung quanh, nếu có ai thấy được Gia Văn đem thư tỏ tình ném đi chắc chắn xảy ra chuyện, càng không biết đồn thổi thành dạng gì.


"Lo lắng cái gì, vài lá thư chẳng đáng".


Cổ họng Phương Tần đang tính toán chửi Gia Văn nghe đến đó lập tức im bặt, anh em nhà các người đều máu lạnh vô tình như nhau, biến thái.


Bỗng dưng Phương thiếu uất nghẹn vô cùng, đem kẹo trong miệng nhả ra, hướng thùng rác nhổ vào, giận dỗi bước vào lớp.


Nụ cười trên môi Gia Văn vụt tắt, cậu ngẩn ngơ nhìn bóng dáng nhỏ kia bước đi nhanh như tránh tà, trong lòng cảm xúc có chút không rõ ràng, vừa rồi là cản giác gì vậy a???


Kết quả cả ngày hôm đó Phương Tần chẳng hề mở miệng nói một câu nào với Gia Văn, còn nhị thiếu gia thì lẳng lặng nhìn Phương Tần, không hiểu nổi rốt cuộc người này vì sao lại giận dỗi hắn.