- Dẫn hắn đi xuống, thưởng cho trăm lượng bạc, thả hắn đi.
Hắn lại cười tủm tỉm nói với Thích Thịnh.
- Hắn thuần phục ta tốt lắm, ta hiển nhiên sẽ trọng dụng ngươi. Ngươi đi đi!
Thích Thịnh cảm kích rơi nước mắt, khóc lớn:
- Đệ tử có thể được Thân tướng quốc ưu ái, chết cũng không thấy tiếc.
Thân quốc cữu trong lòng cảm thấy phiền phức, phất tay sai người đưa hắn đi. Thiệu Cảnh Văn bên cạnh chau mày, đợi Thích Thịnh rời đi mới thấp giọng hỏi:
- Tướng quốc, người như vậy sao lại phải dùng tới?
Thân quốc cữu âm trầm cười:
- Ngươi không biết tại sao ta dùng hắn. Người này có một chỗ tốt đó là hắn là em vợ Duy Minh. Duy Minh được Thái tử trọng dụng như vậy, người này ở cạnh Duy Minh tương lai sẽ có ích lớn với ta. Đây là dây câu dài mới câu được cá lớn, hiểu chưa?
- Ty chức hiểu rồi. Tướng quốc mưu tính sâu xa, lo xa nghĩ rộng, ty chức không thể bằng được.
Thân quốc cữu cười ha hả:
- Ngươi đừng có vuốt mông ngựa nữa. Ta không cần ngươi phải vuốt mông ngựa...
Thiệu Cảnh Văn thầm cảm động, yên lặng gật đầu. Thân quốc cữu lại hỏi hắn:
- Chuyện Phượng hoàng hội ngươi thấy sao?
- Ty chức đang suy nghĩ, Phượng hoàng hội áp bạc thuế vào kinh, chuyện này Thái tử không khỏi có liên quan. Chỉ cần ta bắt người của Phượng hoàng hội trở về, hơn nữa có bạc thuế của Đông cung, nhân chứng vật chứng đủ cả thì dù Thái tử có giải thích thế nào, Hoàng thượng cũng không tin hắn.
- Nói rất hay!
Thân quốc cữu vỗ tay khen.
- Rất giống suy nghĩ của ta. Mấu chốt nhất là phải bắt được huynh đệ Trần thị. Ta nếu đoán không lầm thì người cướp hổ phù tại Long Môn trấn chính là Vô Tấn và huynh đệ Trần thị.
Thân quốc cữu nhắc tới Vô Tấn, Thiệu Cảnh Văn hơi do dự một chút, không nhịn được nói:
- Tướng quốc, ty chức có một lời, không biết tướng quốc có muốn nghe hay không?
Thân quốc cữu liếc hắn, thấy hắn rất mất tự nhiên, cười cười nói:
- Ngươi nói đi, có đạo lý thì ta sẽ nghe.
- Ty chức muốn thay Vô Tấn cầu tình một lần, xin tướng quốc tha cho hắn một lần.
- Tại sao?
Thân quốc cữu lạnh lùng hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi thân quen với hắn sao?
- Có một chút.
Thiệu Cảnh Văn thẳng thắn nói:
- Ty chức rất thích người thanh niên này, hơn nữa lại phát hiện ra thật ra hắn cũng không nguyện dốc sức cho Thái tử mà là người của Lan Lăng quận vương. Lần này cướp hổ phù chính là hắn thay Lan Lăng quận vương ra tay. Có thể thấy hắn cũng không báo cáo gì với Thái tử. Hiện tại gì sở dĩ không dám phản bộ Thái tử đó là bởi Duy Minh đang ở Đông cung, bị Thái tử nắm trong tay. Thế nên hắn mới không thể không cúi đầu. Một khi Duy Minh vượt qua khảo thí ra ngoài, Vô Tấn sẽ đi con đường của mình, hắn đã từng cam đoan với ta hắn sẽ đứng ở trung lập. Tướng quốc, giết hắn không gây tổn thất gì với Thái tử, ngược lại chúng ta lại kết oán với Lan Lăng quận vương. Ty chức cho rằng được không bù nổi mất.
Thân quốc cữu suy nghĩ một chút. Từ chuyện hồ phù đêm nay xem ra thì Lan Lăng quận vương quả thật không cùng phe với Thái tử. Lan Lăng quận vương cho tới giờ vẫn chưa cùng phe với ai. Hoàng thượng thế mới dễ dàng tha thứ để con rể hắn tiếp tục đảm nhiệm tiết độ sứ Hà Lũng. Trong lòng bọn họ hiểu rõ chuyện này hơn ai hết.
Thân quốc cữu không thừa nhận cũng không được. Thiệu Cảnh Văn nói rất có lý, giết Vô Tấn thì Thái tử không tổn thất gì, bọn họ ngược lại lại kết oán với Lan Lăng quận vương. Chuyện này bất lợi cho Sở Vương. Đấu tranh quyền lực trong triều đình rất phức tạp nhưng nguyên tắc cuối cùng vẫn là tranh thủ sự ủng hộ lớn nhất.
- Được rồi! Ta đồng ý với ý kiến của ngươi, tạm thời bỏ qua cho Vô Tấn. Nhưng nếu sau này hắn còn dám cấu kết với Thái tử đối nghịch ta thì ta sẽ không chút do dự mà làm thịt hắn.
Thiệu Cảnh Văn mừng rỡ. Hắn quả thật rất thích Vô Tấn, có cảm giác như gặp tri kỷ với hắn. Mặc dù không thể khuyên hắn theo Thân quốc cữu nhưng hắn cũng không hy vọng vì thế mà giết Vô Tấn. Hắn vội vàng hành lễ:
- Đa tạ tướng quốc khai ân!
- Được rồi. Chúng ta không đề cập tới chuyện này nữa. Nói một chút về chuyện huynh đệ Trần thị đi. Hiện giờ bọn họ đang ẩn thân tại Lan Lăng quận vương phủ, chúng ta sao có thể lục soát được?
Thiệu Cảnh Văn suy nghĩ một chút liền nói.
- Lục soát Lan Lăng quận vương mấu chốt nhất là phải có ý chỉ của Thánh thượng nhưng nếu không có lý do và chứng cớ xác thực thì Thánh thượng sẽ không hạ chỉ. Hơn nữa ta lo là chưa chắc đã lục soát được bởi Lan Lăng quận vương sẽ tấu lại tướng quốc. Không thể nói năng được với Thánh thượng, chỉ sợ việc này hơi khó xong. Ty chức có một biện pháp.
Thân quốc cữu thích nhất điểm này ở Thiệu Cảnh Văn, không chỉ có khả năng mà còn nghĩ kế cho mình. Hắn gật đầu cười nói:
- Ngươi nói đi! Biện pháp gì?
- Tướng quốc nhớ La Lâm Nhi mà chúng ta bắt hôm trước không?
La Lâm Nhi là Ảnh vũ sĩ của Phù Phong quận vượng. Tháng trước Phù Phong quận vương lại đoạt ái thiếp của hắn, La Lân Nhi thẹn quá hóa giận, đâm Phù Phong quận vương xong rồi bỏ chạy. Án này khiến Hoàng thượng tức giận. Hôm trước tú y vệ bắt được hắn, hiện giờ đang nhốt trong ngoại lao.
Thân quốc cữu rất hứng thú, lại hỏi:
- Có thì sao?
- Giờ chúng ta mượn hắn giấu vào Hoàng thành, sau đó nói hắn chạy thoát về nghĩa phường, để tú y vệ truy lùng trong khắp nghĩa phường. Trong nghĩa phường có ba tòa nhà của quận vương, chúng ta cũng nhất định lục soát. Sau đó chúng ta lại bắt được người này tại ngoài Lan Lăng quận vương phủ, giết chết tại chỗ. Chuyện chúng ta muốn lục soát Lan Lăng quận vương phủ cũng không còn hậu hoạn gì nữa.
- Diệu kế!
Thân quốc cữu than thở. Quả nhiên là cao minh. Hắn suy nghĩ một chút, vừa cười vừa nói:
- Cuối cùng trách nhiệm chạy thoát để cho Bao Hồng Võ gánh đi. Ta vừa mới chặt chân hắn, lại không thể nói sao với Cao Nguyệt. Tới lúc đó ta cũng có cớ rồi.
- Tướng quốc, lục soát quận vương phủ phải có Thánh chỉ, còn phiền tướng quốc vào cung một chuyến.
- Tốt! Chuyện thánh chỉ để ta giải quyết. Những chi tiết khác ngươi an bài đi. Phải lo lắng cho chu toàn, không được khinh thường.
- Ty chức rõ rồi!
Thiệu Cảnh Văn thi lễ, xoay người rời đi. Thân quốc cữu cũng thay y phục, chờ đợi tin tức truyền tới.
Khoảng nửa canh giờ, tú y vệ truyền tới tin tức khiến kẻ khác khiếp sợ. Bởi vì Nghị đô úy Bao Hồng Võ sơ sẩy nên nghi phạm ám sát Phù Phong quận vương là La Lân Nhi đã chạy thoát. Có người phát hiện ra hắn trốn vào nghĩa phường. Đại tướng quân Cao Duyệt của tú y vệ hạ lệnh điều năm ngàn tú y vệ bao vây toàn bộ nghĩa phường.