Cổ Chí không một chút phòng bị, chờ đến lúc hắn nghĩ được điều gì đó thì đã ngã xuống, động tác của Vô Tấn vô cùng nhanh chóng, rốt cuộc đã phát hiện ra một dị trạng hắn lấy một cái túi nang, băng bó trên người của hắn lại.
Vô Tấn cũng không mở băng bó, trực tiếp rút chủy thủ, đem túi nang cắt lấy, quả nhiên là một nửa cái hổ phù, hiện tại hai nửa hổ phù đã tới tay của hắn hắn tiện tay dùng đao cắm vào trái tim của Cổ Chí, Cổ Chí kêu khẽ một tiếng, cứ như vậy mà chết đi, hắn là thân binh tâm phúc của Trương Sùng Tuấn, đã phản bội giờ giữ lại chỉ là một mối họa.
Trần Chúc nhanh tay từ trên người Cổ Chí lấy một chồng ngân phiếu, tổng cộng là hai nghìn lượng ngân phiếu, đây chính là ngân phiếu mà Thân Quốc Cữu đặt cọc, hắn liền nhét vào trong túi da.
Cũng không phải là hắn cần số tiền đó, hắn chính là thiếu đương gia của Phượng Hoàng hội từng này tiền hắn không coi vào đâu mấu chốt là hắn xuất thân hải tặc, tay không mà về thì thật kiêng kỵ coi như chấp hành nhiệm vụ, hắn cũng có tiền tài nhập sổ.
Trần Chúc và Vô Tấn gật đầu với nhau đồng thời nhảy xuống nước bơi đi, ở đằng sau Trần Hổ và Trần Bưu nhìn thấy rõ ràng biết là hai người đắc thủ liền quát to một tiếng:
- Ai da, là tên bắn lén.
Hai người đồng thời rơi xuống nước, ngay cả sào trúc cũng mang đi, Trần Hổ hô lên một tiếng Tú Y vệ sợ tới mức cúi rạp xuống, sau nửa ngày bọn họ liền bò lên, cuống quýt tìm hai người thì đã không thấy bóng dáng đâu.
Lúc này thuyền lớn đã mất đi khống chế, ở trong sông không có mái chèo cũng không cò sào trúc, cả đám Tú Y vệ cả kinh nguyên một đám tay chân luống cuống mở to mắt mà nhìn ai cũng không có cách nào.
Nhưng đúng vào lúc này đáy thuyền bỗng nhiên vỡ tan, nước sông dũng mãnh tiến vào, cuối cùng cũng đã lên tới nửa thuyền, ở trên sông vang lên tiếng kêu to:
- Cứu mạng, cứu mạng... cứu ta.
Đây là thanh âm của Bao Hồng Vũ.
Ở bên cạnh bờ sông, mười tám tên kỵ sĩ đứng đó, nhìn thấy trên mặt sông đảo quanh một chiếc thuyền nhỏ, một nửa chìm ngập, theo nước phiêu lưu.
Hai gã kỵ sĩ xuống nước chặn thuyền nhỏ lại cầm đầu là kỵ sĩ họ Từ gọi là Từ Trọng, là thị vệ bên cạnh thái tử, ánh mắt của hắn âm trầm nhìn tất cả biến hóa phát sinh, chỉ thấy bờ bên kia tối đen như mực cái gì cũng không thấy.
Thiên Tinh thấp giọng hỏi:
- Từ Trường, có nắm được hổ phù không?
Từ Trọng lắc đầu khẽ thở dài:
- Trai cò cắn nhau ngư ông đắc lợi.
- Không biết ngư ông là ai?
Một gã thị vệ hỏi.
- Cứ nghĩ sẽ biết.
Từ Trọng cười nhạt một tiếng:
- Hổ phù tranh đoạt chỉ có ba phái, Thân Quốc Cữu, đông cung, còn có Trương Sùng Tuấn, cho dù Trương Sùng Tuấn không ra tay thì cũng là do Lan Lăng quận vương gây nên, ngoại trừ họ ra không còn ai khác.
- Liệu có phải là hoàng thượng?
Thiên TInh lóe lên suy nghĩ.
Từ Trọng suy nghĩ kỹ lại, từ từ gật đầu:
- Cũng có khả năng này, nghe nói Thân hoàng hậu đã ám chỉ với hoàng thượng chuyện này có lẽ hoàng thượng cũng để ở trong lòng.
Đang nói hai gã thị vệ đông cung đem thuyền nhỏ tới cạnh bờ, Từ Trọng liếc mắt nhìn chỉ thấy ở trong thuyền có một thi thể, trái tim thấm ướt một mảng, hắn thở dài trong lòng, quả nhiên đã tới chậm một bước.
Tuy nhiên Từ Trọng cũng không dừng tay như vậy, hắn ra lệnh cho thủ hạ đem thi thể kéo lên trên bờ, nghe thấy mùi rượu nồng nặc.
Hắn bỗng nhiên lắc đầu:
- Đây không phải là do hoàng thượng gây nên, đây là rượu rất bị thường ở trên thị trường, hơn nữa người của hoàng thượng cũng không biết dùng mông hãn dược.
Hắn trở mình lên ngựa, mệnh cho tả hữu:
- Trở về.
- Thế nhưng mà Hổ phù...
Thiên Tinh lại hỏi.
- Lệnh của thái tử, hổ phù không được rơi vào tay của Thân Quốc Cữu, nhiệm vụ đã xong.
Từ Trọng mãnh liệt rút chiến mã, chiến mã hướng về phía bắc chạy như bay mười tám tên kỵ sĩ đông cung nhanh chóng biến mất trong đêm.
Vô Tấn cùng với Trần thị huynh đệ lên bờ bên kia, đi không tới nửa dặm, Bảo Châu dẫn ngựa tới thấy mặt liền hỏi:
- Hổ phù lấy được không?
Nàng so với bất kỳ ai đều quan tâm hơn, Trương Sùng Tuấn là cô phụ của nàng, nếu như xảy ra chuyện bnọ họ cũng không thoát khỏi quan hệ, tổ phụ nàng cũng không giấu diếm nàng đem tiền căn hậu quả nói cho nàng biết, mới yên tâm cho nàng ra ngoài tận lực phối hợp với mọi người.
Vô Tấn gật đầu cười nói:
- Hổ phù đã tới tay.
Bảo Châu đại hỉ:
- Chúng ta lập tức trở về.
Vô Tấn ngưng mắt nhìn bờ bên kia mà không trả lời nàng. Tuy hắn cũng không rõ bờ bên kia có gì nhưng hắn cảm giác có thể nghe thấy tiếng ngựa, hắn lúc này mới cười nói:
- Xem ra chúng ta đi con đường khác rồi.
- Ta biết.
Bảo Châu nghĩa bất dung từ:
- Còn có một con đường trở về kinh, các ngươi đi theo ta.
Bọn họ lên lưng ngựa theo bờ sông bên kia hướng về phía đông bắc mà chạy nhanh đi, một lúc sau bọn họ theo cửa Tây tiên vào kinh thành, lúc này đã là giờ hợi, vận khí của bọn họ rất tốt, vượt qua mà tới kinh thành.
Trải qua đông viện Vô Tấn chưa báo cáo với Lan Lăng quận vương đã nghe Trần Anh giận dữ:
- Ta không uống cái thuốc chết tiệt này, một chút hiệu quả cũng không có, gọi lang y cho ta, lúc nào ta mới tốt lên đây?
Trần thị huynh đệ hai mặt nhìn nhau ai cũng không dám tiến vào, đêm nay náo nhiệt như vậy lại không để cho đại tiểu thư tham gia, nàng tức giận cũng dễ hiểu.
Dưới ngọn đèn, Hoàng Phủ Cương cẩn thận hợp hai nửa hổ phù làm một, hình thành một hổ phù đầy đủ, lộ rõ tên tiết độ sứ và ấn ký của hoàng đế Đại Ninh.
- Hổ phù này thật sự đều nhờ ở ngươi rồi. Nếu không thì Trương Sùng Tuấn không sụp đổ ta cũng bị liên lụy.
- Trương đại soái có gặp nguy hiểm gì không?
Vô Tấn lại hỏi thêm:
- Ý ta là còn có vật gì do tiên đế lưu lại giống hổ phù không?
Hoàng Phủ Cương thở dài:
- Không còn thứ khác đâu. Chỉ có hổ phù này thôi. Thật ra nó cũng chỉ là kỷ niệm cho tình cảm, không ngờ lại chọc phải phiền toái lớn như vậy. Hổ phù này phải bị tiêu hủy trong đêm nay, không thể lưu lại bất cứ nhược điểm nào nữa.
Vô Tấn lại lắc đầu:
- Không! Ta cảm thấy nó cũng không đơn giản chỉ có ý nghĩa kỷ niệm đâu. Nó là tương trưng cuối cùng, trong tương lai nhất định sẽ có tác dụng. Lần này đánh rơi hổ phù là do Trương đại soái nhất thời bất cẩn, nếu giữ tốt thì sẽ không bị đánh cắp nữa. Hy vọng lão vương gia có thể lưu nó lại.