Mà tình yêu của hắn cũng đến thời kỳ nở hoa, cho dù hắn và Cửu Thiên vẫn chưa tới bước đó nhưng cả hai đã cảm nhận được tâm ý của nhau, hạt giống gieo ở Đông Hải hiện tại đã nảy mầm.
Nếu như có thể cưới cả Cửu Thiên sau đó là sư tỷ và Trần Anh thì rất tốt cả ba người này đều trọng yếu với hắn.
Một chiếc xe ngựa chạy qua hắn, trong tích tắc đã tới gần hắn mà dừ lại trong chốc lát Vô Tấn cảm nhận thấy một cảm giác mất mát.
Cửa xe mở ra từ bên trong truyền tới thanh âm của Bảo Châu;
- Mau lên xe.
Vô Tấn nhìn thấy dáng vẻ của nàng hơi lo lắng thì biết dường như đã có chuyện gì xảy ra hắn nhanh chóng lên xe đi về phía Lan Lăng quận vương phủ.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Ở trong xe ngựa Vô Tấn cất tiếng hỏi.
- Hình như có quan hệ tới hổ phù, tình hình trở nên khẩn cấp tổ phụ nói ngươi lập tức trở về.
Ở trong thư phòng, Hoàng Phủ Cương đang chắp tay sau lưng mà đi đi lại lại lo lo lắng lắng vừa rồi hắn nhận được thư của Trương Sùng Tuấn, đã biết nơi hạ lạc của thân binh khác, chỉ là dưới tay của hắn có không có người đắc lực mà chỉ có gia tướng hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Vô Tấn.
Tiếng bước chân vang lên, Vô Tấn bước nhanh vào:
- Vương gia có chuyện gì vậy?
- Ngươi rốt cuộc đã trở về rồi.
Hoàng Phủ Cương đem tín thư của Trương Sùng Tuấn đưa cho Vô Tấn:
- Ngươi xem trước cái này đi.
Vô Tấn tiếp nhận tín thư ánh mắt của hắn bỗng nhiên sáng ngời:
- Là ở Long Môn trấn?
- Đúng thế cô phụ người này ở Long Môn trấn cho nên hắn hiện tại cũng có thể ở đâu đó, nếu quả thực là ở Long Môn trấn thì Thân Quốc Cữu cũng sẽ nhanh chóng tìm được hắn cho nên ta rất lo lắng.
Hoàng Phủ Cương không hề che giấu sầu lo ở trong lòng, tuy hắn biết hoàng thượng chưa chắc vì một cái hổ phù vài chục năm trước mà giận dữ cùng lắm thì để cho mình gánh trách nhiệm nói hổ phù là do mình giữ lại nhưng Vô Tấn hôm nay đã đáp ứng làm cháu của hắn, quyết không thể vì hổ phù này mà ảnh hưởng tới đại kế.
Trong lòng hắn bắt đầu lo âu, hỏi Vô Tấn:
- Trên tay của ta không có người chuyện này muốn giao cho ngươi, ngươi xem.
Không đợi Hoàng Phủ Cương nói xong Vô Tấn đã không do dự đồng ý;
- Đây là chuyện của ta, lão vương gia không cần phải thương lượng, ta hiện tại xuất phát.
- Gia tướng trong phủ ngươi có thể tùy ý chọn lựa.
- Không cần nhiều người sẽ hỏng việc chỉ cần Trần thị huynh đệ là được.
Thanh âm của Vô Tấn đã đi xa.
.......
Ở trong phủ Thân Quốc Cữu vô cùng căm tức hắn không ngờ Hoàng Phủ Vô Tấn lại không cho mình mặt mũi mà thẳng thắn cự tuyệt, người hắn vừa ý nếu không để hắn sử dụng thì hắn sẽ phải diệt trừ.
Thân Quốc Cữu chắp tay sau lưng đi lại trong phòng, hắn đã hạ lệnh cho Thân Quốc Cữu không cần khuyên Vô Tấn nữa, tìm cơ hội diệt trừ hắn.
Hiện tại hắn đang suy nghĩ chuyện của Trương Sùng Tuấn, hôm nay bái phỏng Lan Lăng quận vương, bất ngờ phát hiện có người giám thị Lan Lăng quận vương phủ, người này là ai? Thái tử hay là hoàng thượng, giá thị Lan Lăng vương gia, đây là một chuyện không thể tưởng nổi.
Lúc này một gã thị vệ tới bẩm báo:
- Hồi bẩm tướng quốc hắn đã bắt về.
Hắn vừa sai người bắt một gã thái giám về, liền vội hỏi:
- Là ai sai các ngươi giám thị vương phủ?
- Bẩm tướng quốc là thái tử. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
Thân Quốc Cữu mất hứng:
- Nói nhanh một chút.
- Tuy nhiên bọn họ không phải giám thị Lan Lăng vương phủ mà là giám thị tên tiểu tử Hoàng Phủ Vô Tấn kia.
- Cái gì?
Thân Quốc Cữu ngây ngẩn cả người, đây là chuyện gì chẳng lẽ thái tử vẫn chưa phục chiếm được hắn sao?
Trong lòng hắn hồ đồ một hồi hắn bỗng nhiên ý thức được giết Vô Tấn còn chưa phải lúc, hắn vừa muốn tạm hoãn mệnh lệnh giết Vô Tấn thì bên ngoài có một gã thị vệ bẩm báo:
- Bao tướng quân có tình báo khẩn cấp cầu kiến.
Thân Quốc Cữu tinh thần phnấ chấn hắn biết rằng hổ phù có tin tức liền gấp gáp hỏi;
- Truyền hắn tới.
Một lát sau Bao Hồng Vũ đi vào lộ ra thần sắc kích động vốc ùng, hắn tiến vào phòng quỳ xuống:
- Thuộc hạ có tin tức tốt bẩm báo quốc cữu.
Thân Quốc Cữu hỏi:
- Có phải tìm ra nơi hạ lạc của hổ phù?
- Đúng thế thuộc hạ đã tra được một nửa khác đang ở Long Môn trấn.
Thân Quốc Cữu gật đầu:
- Ngươi lập tức dẫn người xuất phát, vô luận thế nào cũng phải đoạt hổ phù cho ta.
Long Môn trấn khoảng chừng hai mươi dặm phía ngoài thành nam, xuôi theo sông Y thủy trong bóng đêm huynh đệ Trần thị chạy gấp, gió đêm rít gào bọn họ chạy mười dặm mới từ từ thả ngựa mà đi.
- Tốc độ tại sao lại chậm như vậy?
Bảo Châu lớn tiếng hỏi.
Nàng dãn đường nàng hồi trước học nghệ ở Long Môn cho nên vô cùng quen thuộc.
Ở trong bóng tối Trần Chúc lo lắng nói:
- Vô Tấn ngươi khẳng định thái tử cũng phái người đi sao?
- Đây là lão vương gia nói cho ta biết, ông ấy có lẽ âm thầm có đường đi khác cho nên nói như vậy , ngươi nghĩ gì sao?
Vô Tấn hỏi Trần Chúc.
Trần Chúc trầm ngâm một thoáng rồi nói;
- Nếu thái tử có thể phát hiện ra ngươi ẩn náu ở Long Môn trấn thì dùng thực lực của Thân Quốc Cữu, hắn cũng sẽ phát hiện mới đúng, ngươi nói có đúng hay không?
Vô Tấn gật nhẹ đầu:
- Ngươi nói rất đúng trên thực tế lực lượng chúng ta yếu nhất ta hoài nghi chúng ta đã rơi về phía sau, bọn hắn đã cướp được đường phía trước của chúng ta.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Trần Hổ Trần Bưu hai huynh đệ vây quanh một chỗ, ngay cả Bảo Châu cũng vậy trên mặt nàng tràn ngập lo lắng.
Vô Tấn nhanh chóng sửa sang lại mạch suy nghĩ nói với ba người:
- Chúng ta cứ phân tích như vậy đi có ba tình huống, hoặc là chúng ta đi trước hoặc là đi giữa hoặc là đi sau cùng, loại tình huống thứ nhất không cần nhắc đến, chúng ta cần cân nhắc tới tình huống thứ hai và thứ ba, nếu như vậy chúng ta có hai thành hi vọng, tên thân binh kia tự mình nhận thức được nguy hiểm hắn sẽ chạy trốn chúng ta có thể từ sau mà tới trước, cản hắn lại.
- Vô Tấn ngươi có phương án sao?
Trần Chúc lại hỏi.
Vô Tấn gật nhẹ đầu:
- Ta trước khi lên đường đã nghiên cứu qua địa đồ ở Long Môn trấn, trong lòng đã nhớ kỹ, chúng ta trước hết đi chậm rồi lo nghĩ đối sách.
- Mau nhìn kìa.
Trần Hổ đột nhiên chỉ một ngón tay về phía sau, mọi người quay đầu nhìn lại chỉ thấy một đội kỵ sĩ chạy về chỗ này với tốc độ vô cùng nhanh, bốn người vội vàng vọt tới một rừng cây một lát sau chỉ thấy mười mấy người tạo thành một đội hắc kỵ sĩ như gió bay điện chớp mà qua.