- Thái tử có lệnh, cứ phân phó cho thuộc hạ là được.
- Kỳ thật cũng không có chuyện gì đại ca ngươi mấy ngày nay ở Hoằng Văn quán vùi đầu đọc sách, hắn muốn thi đậu trạng nguyên ta cũng rất kỳ vọng, đã mời Đông Cung Hàn Lâm toàn lực hỗ trợ hắn có tài hoa ta tin tương lai sẽ trở thành phụ tá đắc lực của ta.
Nói tới đây y thở dài một tiếng:
- Ta nghe nói đại ca ngươi thân thể không tốt, ngươi nên khuyên nhủ hắn, đừng dốc sức quá, dù sao thân thể cũng là thứ quan trọng nhất.
Nói xong Hoàng Phủ Hằng giống như cười mà không phải cười nhìn Vô Tấn lãnh ý chợt lóe lên, hắn muốn nói cho Vô Tấn biết: Đại ca ngươi ở trong tay ta, hơn nữa thân thể không tốt lắm, ngươi nên thành thật một chút đại ca ngươi còn có tiền đồ nếu ngươi có dị tâm đại ca ngươi sẽ khắc khổ ngươi cứ tự mà nhìn xem.
Vô Tấn không khỏi thầm mắng một tiếng hèn hạ, dùng đại ca hắn uy hiếp hắn, nhưng hắn không khỏi bội phục tâm cơ sâu kín của Hoàng Phủ Hằng, đem hắn làm đông cung thị vệ lại cho Duy Minh vào Hoằng Văn quán, lúc ấy Hoàng Phủ Hằng không nói vì sao làm như vậy hiện tại hắn đã hiểu, Hoàng Phủ Hằng đem Duy Minh làm con tin, điều này đã chứng minh điều Thiệu Cảnh Văn nói là thực.
Nghĩ tới Thiệu Cảnh Văn Vô Tấn nghĩ tới chuyện khác, Hoàng Phủ Hằng phái người giám thị mình Thiệu Cảnh Văn không biết sao? Hắn là Tú Y vệ theo dõi ám sát người là nghề của hắn, hắn ở Tô phủ gặp mình như vậy hắn biết thái tử giám thị mình, cố ý để cho thái tử biết mình và hắn gặp nhau do đó để thái tử nghi ngờ lòng trung thành của mình.
Vô Tấn không khỏi toát mồ hôi lạnh bọn họ đều là những người cáo già tâm cơ thâm trầm.
Nghĩ tới đây Vô Tấn từ từ tỉnh táo lại, đúng lúc này hắn đã tương kế tựu kế làm sao để Hoàng Phủ Hằng không phát hiện ra mình đã nhìn thấu.
Vô Tấn thi lễ thật sâu với thái tử, kinh sợ nói:
- Điện hạ ân đức với huynh đệ chúng ty chức như vậy Vô Tấn khắc trong tâm khảm.
Hoàng Phủ Hằng chăm chú nhìn hắn nửa ngày thấy hắn thành khẩn sắc mặt mới giãn ra một chút:
- Ngươi đã là giáo úy của Mai Hoa vệ tại sao không ở Mai Hoa vệ làm việc mà lại đi dạo khắp nơi, người khác còn tưởng rằng ta cho ngươi đặc quyền, Vô Tấn như vậy cũng không hay.
Vô Tấn vội vàng giải thích:
- Ty chức bởi vì vừa vào kinh thành còn một số việc tư cho nên xin phép Lý Duyên tướng quana, Lý Duyên tướng quân đã cho ty chức nghỉ năm ngày, để ty chức sắp xếp sự vụ cá nhân.
- Hóa ra là như vậy vậy hôm nay ngươi xử lý sự vụ gì vậy?
Vô Tấn không giấu diếm nói chuyện mình đi Tụ Bảo lâu bán bảo thạch nói qua một lần, lại lấy thiệp mời của Tề Mạo nói:
- Không ngờ Tề gia lại tốt như vậy ty chức cùng với Tề gia giao tình hời hợt mà bọn họ lại mời ty chức tớ tham dự sinh nhật Tề lão gia tử.
Hoàng Phủ Hằng nhìn thiệp mời, trả lại cho hắn;
- Điều này cũng không có gì kỳ quái, Tề gia là người Bình Giang ở Đông Hải các ngươi là đồng hương ở kinh thành hữu duyên gặp nhau, cũng là điều bình thường, lúc đó ta cũng tham dự sinh nhật ngươi có thể cùng đi với ta.
- Ty chức nguyện hộ giá cho thái tử.
- Hộ giá thì không cần chúng ta đều có thiệp mời đều là khách nhân của Tề phủ.
Dừng một lát, Hoàng Phủ Hằng cười hỏi:
- Ngoại trừ bán bảo thạch, ngươi có việc tư gì khác không?
Vô Tấn biết rõ Hoàng Phủ Hằng muốn biết về sau mình làm gì, hắn muốn biết mình và Thiệu Cảnh Văn nói chuyện gì.
- Bẩm thái tử điện hạ hôm nay ty chức đi tới Tô phủ muốn biết Tô phu nhân bao giờ trở về không ngờ gặp Thiệu Cảnh Văn hắn nói bảo hộ sự an toàn của Tô phủ ở đây giữa trưa mời ty chức đi uống rượu.
Hoàng Phủ Hằng biết sắc, hắn bất động thanh sắc nhưng vẫn căm tức lạnh lùng nói;
- Ta nghĩ các ngươi là địch sống chết với nhau, không ngờ hai người các ngươi lén có giao tình, ha ha thật là ngoài dự kiến.
Vô Tấn làm ra biểu lộ sợ hãi rồi vội vàng giải thích:
- Ty chức một mực từ chối hắn nhưng hắn nói muốn xin lỗi chuyện ngày hôm qua, ty chức nói không cần phải xin lỗi hắn nói có chuyện trọng đại muốn nói cho ty chức biết, cho nên ty chức nhất thời hồ đồ đi cùng hắn.
- Chuyện gì trọng đại?
Hoàng Phủ Hằng hoàn toàn xé đi bộ mặt ngụy trang, hắn giống như chim ưng hung dữ nhìn Vô Tấn, phảng phất như muốn nhìn thấu tâm tư của hắn.
- Ty chứ còn tưởng chuyện trọng đại gì nên cũng lo lắng, không ngờ hắn nói hắn khâm phục kỹ thuật bắn nỏ của ty chức muốn mời ty chức tới Tú Y vệ làm giáo viên, ty chức một mực cự tuyệt.
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Ta cảm thấy các ngươi không chỉ nói những lời này.
Hoàng Phủ Hằng nhận được bảm báo bọn họ nói cả buổi cũng không đơn giản vài câu như vậy.
Vô Tấn đã ý thức được muốn qua cửa ải này không cho thái tử một chỗ tốt không được hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Còn nói đến chuyện của Hoàng Phủ Dật Biểu.
- Tại sa phải nói tới Hoàng Phủ Dật Biểu?
- Bởi vì chúng ta đàm luận tới con của y là Hoàng Phủ Anh Tuấn.
Hoàng Phủ Hằng hòa hoãn sắc mặt thừa nhận lời nói của Vô Tấn ăn khớp.
- Nói tới bản án kia, hắn nói Hoàng Phủ Dật Biểu sau khi bị đánh đổ Tô đại nhân từng đề cử ty chức là huyện úy Duy Dương nhưng điện hạ cuối cùng chỉ cho ty chức làm huân quan Vân Kỵ Úy.
Nói những lời này ra Vô Tấn thậm chí còn hơi chút mang theo bất mãn và oán khí, phảng phất giống như hắn rất để ý tới chuyện này, bất mãn vì chỉ đạt được huân quan, hắn thấy sắc mặt của Hoàng Phủ Hằng đại biến, vô cùng khó coi.
Tô Hàn Trinh đúng là gửi thư cho hắn, thư để ở trong thư phòng, nhưng Thân Quốc Cữu cũng biết nội dung trong thư nói rõ trong thư phòng có nội tặc thư phòng của hắn chỉ có tám gã thái giám phụ trách quét dọn, mà tám thái dám này một trong số đó phản bội mình, đây là một tình báo trọng yếu.
Hoàng Phủ Hằng hoà hoãn sắc mặt hắn đã tin tưởng lời của Vô Tấn, hắn cũng tin tưởng có Duy Minh ở trong tay của mình, Vô Tấn không dám phản bội mình, hắn đã cảnh cáo Vô Tấn, tiếp theo cần cho Vô Tấn một chút mật ngọt.
- Ngươi nói không sai, Tô đại nhân từng viết thư tiến cử ngươi làm Duy Dương huyện úy ta sở dĩ không đồng ý là vì ngươi không có tư cách võ sĩ, ta không cách nào thuyết phục lại bộ bổ nhiệm cho nên ta muốn ngươi sau khi vào kinh mới dùng, ngươi vừa mới vào ta đã đề bạt ngươi làm thị vệ đây là quan lục phẩm, chỉ có hoàng thất đệ tử mới có, ngươi được phá cách thăng lên, ngươi hiểu chưa?
- Ty chức hiểu rõ cho nên ty chức vô cùng cảm kích điện hạ.