Bảo Châu kéo hắn hướng về nội thành phía nam, bọn họ tiến tới nam thị thì tiếng người ồn ào náo nhiệt vang lên, cả nam thị đầu người chật ních, tiếng dân chúng rao mua bán liên tiếp va lên, lúc này Vô Tấn mới ý thức được rằm trung thu tháng tám đã tới rồi.
Nam thị cùng với bắc thị của Duy Dương huyện không khách biệt lắm, đều là những cửa hàng châu báu, bọn họ xuyên qua đám người tiến tới từng gian hàng.
Trước khu châu báu là khu thiết khí bày đủ dụng cụ thiết khí, các loại nông cụ, cuốc đao thiết cày... có mấy cửa hàng binh khí chủ yếu là bán kiếm và cung tiễn các loại.
Vô Tấn cũng hơi hứng thú, hắn đi tới một cửa hàng binh khí hắn muốn mua một chút bi thép ngày hôm qua phục kích xong bi thép của hắn cũng không còn nữa.
Chưởng quầy thấy có khách tới điếm thì lập tức nhiệt tình chào đòn, ánh mắt của hắn rất độc nhìn ra Vô Tấn là người luyện võ .
- Khách quan muốn mua gì vậy, thứ gì tiểu điếm cũng có.
Hắn nhiệt tình giới thiệu cho Vô Tấn:
- Kiếm của tiểu điếm đều là do danh sư chế tạo, khách quan xem kiếm này hình thù rất trôi chảy, mũi kiếm sắc bén chém sắt như bùn, nếu như khách nhân không thích ngạnh kiếm thì xem thử nhuyễn kiếm đây là dùng thép tốt chế tạo, độ mềm dẻo vô cùng, có thể trực tiếp đeo bên hông.
Chưởng quầy giới thiệu cả buổi Vô Tấn đối với kiếm không có hứng thú hắn bỗng nhiên thấp giọng nói:
- Nếu như khách nhân không thích ta còn có hai thanh đao, có hứng thú không?
- Ta muốn mua bi thép giống như trái vải vậy, dùng nỏ để bắn ngươi có cái này không?
- Không có.
Chưởng quầy lắc đầu trên mặt hiện ra vẻ thất vọng, nhìn về phía ngoài thấy chỉ có hai người Vô Tấn ở trong tiệm thì nói:
- Nếu như khách nhân thích nỏ thì ở trong tiệm còn có hai thanh nỏ, là người khác gửi cho ta biết, có muốn đi nhìn xem không?
Cửa hàng binh khí bị nghiêm cấm bán nỏ, chưởng quầy lần này mạo hiểm một lần, Bảo Châu tâm tình xao động kéo Vô Tấn đi:
- Những binh khí này đều là hàng thấp kém, cói gì hay chúng ta đi thôi.
Vô Tấn ra tới cửa thì phát hiện ra một vật, hắn liền giãy tay của Vô Tấn, từ từ đi tới nhặt vật này lên, đó là một ông sắt dài ba thước, được đánh bóng sáng loáng, Vô Tấn rất kinh ngạc thời đại này trình độ chế tạo có thể cao siêu như thế sao?
Chưởng quầy thấy Vô Tấn có ý bước lên phía trước nói:
- Có ống sắt cũng có ống đồng ống đồng thì năm mươi văn, còn cái này năm trăm vặn.
Vô Tấn nghĩ nghĩ hỏi hắn:
- Ống sắt này tiệm nào cũng có hay chỉ có quý điếm bán.
- Cái này ... tuy tất cả đều bán nhưng của ta là rẻ nhất, nhà người ta ít nhất phải sáu trăm văn.
Vô Tấn móc ra hai mươi lượng bạc đưa cho hắn:
- Ta mua ống tuýp và vài thứ nữa, ta đưa danh sách cho ngươi, ngươi mua giúp ta tiền còn lại cho ngươi.
Bảo Châu muốn thúc Vô Tấn đi nhưng thấy hắn có việc thì ở bên cạnh hỏi:
- Vô Tấn ngươi mua những ống sắt đó làm gì, còn hỏa dược nữa, những thứ này để làm gì.
- Cứ theo danh sách mà mua chú ý vài loại hỏa dược đều khác nhau ta cho ngươi một địa chỉ ngươi mang qua đó cho ta.
Chưởng quầy tiếp nhận nhanh chóng tính nhẩm một lần tất cả những thứ này tối đa cũng không quá mười lượng bạc, hắn một lần buôn bán được hơn mười lượng liền mở cờ trong bụng:
- Được rồi khách nhân yên tâm ta cam đoan buổi chiều sẽ mang qua.
Bảo Châu không kiên nhẫn được kéo Vô Tấn một cái:
- Không có việc gì nữa chúng ta đi thôi.
Vô Tấn thực sự đi trên người của hắn không còn một đồng nào nữa chỉ có một hộp bảo thạch ở trong bọc mà thôi.
Hắn theo Bảo Châu đi vào khu châu báu bởi vì tết trung thu cho nên dòng người mãnh liệt cơ hồ mỗi tiệm châu báu đều chật ních khách nhân hai bên đường đi có tới hơn một trăm cửa hiệu đều là những cửa hàng châu báu trang sức. Điếm tiểu nhị ở bên trong hét to:
- Giá tiền thấp nhất công nghệ tinh xảo nhất, chất lượng tốt nhất.
Nhìn thấy tiệm châu báu này Vô Tấn đột nhiên cảm thấy sự phát đạt của châu báu ở Đông Hải quận, hắn bỗng nhiên thấy một cửa hàng có ghi: Đông Hải phẩm châu báu Đông Hải quận.
Bảo Châu là hoàng thất quý nữ đối với những tiểu điếm không có hứng thú liền mang Vô Tấn vào bảo trai lớn nhất ở đây.
Đây là một tòa kiến trúc năm tầng ở giữa ngã tư.
Tòa nhà này chiếm diện tích chừng năm mẫu hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, chữ Tụ Bảo Trai cao gần tới một trượng.
Cửa hàng này khác biệt, ở đây giá cả đắt đỏ không phải dân chúng nhỏ bé có thể mua được.
Ở trong cửa ra vào đứng vài tên tiểu nhị tuy nhiên bọ họ không phải đón khách nhân mà là ngăn cản khách nhân những người quần áo thô thiển, sợ hãi rụt rè tất cả đều bị bọn họ ngăn cản ở bên ngoài, không được vào cửa hàng.
Bảo Châu mang theo Vô Tấn đi tới một gã tiểu nhị nhận ra nàng:
- Đây không phải là Tấn Dương huyện chủ sao? Hoan nghênh quang lâm bỉ điếm,
Bảo Châu chỉ chỉ Vô Tấn không khách khí nói:
- Đây là bằng hữu của ta, theo ta từ Đông Hải quận tới có một số bảo thạch tốt muốn bán, Hà quản sự của các ngươi đâu?
Tiểu nhị nhìn Vô Tấn gật gật đầu:
- Huyện chủ mời vào cửa hàng ta lập tức đi tìm Hà quản sự.
Hai người đi vào của hàng, Vô Tấn thấp giọng cười hỏi nàng:
- Hóa ra ngươi là Tấn Dương huyện chủ ta còn không biết.
Bảo Châu cười dương dương đắc ý nói:
- Đây là phong hào của ta, bình thường con gái quận vương mới có thể được phong nhưng ta không có cô cô hoàng đế trực tiếp phong cho ta là huyện chủ.
Dừng lại một chút nàng oán trách nói:
- Ta nghĩ rằng ngươi đến mua trang sức hóa ra là ngươi tới bán châu báu, ngươi hôm qua nói cho ta biết, ta sẽ gọi Hà quản sự trực tiếp vào phủ, đâu cần phải đi ra ngoài.
- Thế nhưng mà đi dạo trên phố cũng không tệ, đây là lần đầu tiên ta tới Nam thị.
Vô Tấn cười nói.
- Cũng đúng đến chơi một chuyến cũng không tệ.
Hai người cười cười cùng tiểu nhị đi vào một gian phòng nhỏ, đây là nơi khách quý giao dịch nơi đó để mấy cái bàn rộng tiểu nhị châm trà cho bọn họ rồi cười nói:
- Hai vị ngồi tạm Hà quản sự lập tức tới ngay.
Hai người vừa ngồi xuống thì một trung niên nam tử vừa mập vừa trắng đã đi vào gian phòng khom người thi lễ:
- Huyện chủ nói một tiếng ta đến vương phủ là được rồi cần gì phải tự mình đến.