Vũ Hóa Trăn nhận công văn liếc qua, hắn thấy bên trong có quan ấn của Thứ sử và Đông Hải quận, là công văn chính quy, thủ tục hết sức đầy đủ, không chê vào đâu được, Vũ Hóa Trăn không túm được chuôi đao, hắn lại
nhìn thoáng qua huynh đệ Trần thị, lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi là người nào, lại dám đeo đao?
Trần Chúc đi đến trước, lấy ra hồ sơ công văn do tiêu cục Tuyền Châu quận lập, cung kính nói:
- Chúng ta là tiêu cục Thịnh Võ ở Tuyền Châu quận, chỗ binh khí ta mang
theo đều được Tuyền Châu quận cho phép, đây là công văn lập hồ sơ, mời
tướng quân xem qua.
Vũ Hóa Trăn vốn định trách móc hắn vì sao
không quỳ, nhưng liếc thấy bên hông hắn có treo ngân bài võ sĩ tam cấp,
liền nuốt ngược âm thanh trách móc vào trong, hắn nhìn nhìn, nhướng mày
hỏi:
- Quan ngân của Đông Hải quận tại sao lại cần tiêu cục của Tuyền Châu quận đến hộ vệ? Trương Phách Đạo tại sao không đến?
Duy Minh ở bên cạnh cười nói:
- Lần này vốn là muốn cho Trương Phách Đạo hộ vệ, nhưng hắn nói trong tay vừa vặn không có người, hắn lại đang mắc bệnh nặng, cho nên không chịu
tiếp nhận nhiệm vụ này.
Vũ Hóa Trăn không tìm được cái cớ, liền trầm mặt xuống:
- Ta nhận được mật báo, nói trên thuyền các ngươi có người buôn lậu đáng
nghi, ta với tư cách Thuỷ quân Đô úy, phải thực hiện chức trách, ta muốn điều tra triệt để, người đâu, kiểm tra hết cho ta!
Điều tra là
xử lý tốt nhất, chỉ cần tìm được một cái cớ, hắn liền có thể bắt người
khấu trừ thuyền, khi binh sĩ đang chuẩn bị tràn vào khoang thuyền, Vô
Tấn bỗng tiến lên một bước:
- Đợi đã!
Hắn giơ lên một tấm kim bài, nghiêm nghị hét to:
- Đây là kim bài của thái tử , ai dám làm càn!
Tấm kim bài này chính là Thiên Tinh làm rơi ở huyện lao, được Lý đội trưởng nhà lao nhặt được đưa cho Vô Tấn. Trong tình hình nguy cấp này, Vô Tấn
lấy ra, trên boong thuyền lập tức lặng ngắt như tờ, binh sĩ cũng không
dám động đậy, ngay cả Duy Minh cũng ngây ngẩn sửng sốt, tại sao Vô Tấn
có thể có kim bài của thái tử, Tô đại nhân không phải nói không có sao?
Vũ Hóa Trăn chớp mắt, kim bài của thái tử ở đây, có cho hắn một ngàn lá
gan, hắn cũng không dám điều tra, phó tướng Triệu Huân lại ghé sát lỗ
tai hắn thấp giọng khuyên nhủ:
- Người này có kim bài của thái tử, thân phận chỉ sợ không phải chuyện đùa, chi bằng thả bọn chúng.
Vũ Hóa Trăn không ngờ đối phương lại lấy ra kim bài của thái tử, khiến cho lòng hắn có chút buồn bực, nhưng thả con thuyền này đi, tuyệt đối lại
cũng không thể, nhãn châu hắn xoay động, nếu cứng rắn không được, vậy
thì chuyển sang mềm yếu vậy, hắn liền tiến lên chắp tay cười nói:
- Đã có kim bài của thái tử, vậy cũng có thể thật sự là hiểu lầm, nhưng thế thì sao! Ta là hành sự theo công lệ, có lẽ là tình báo báo sai. Như vậy đi, ta cũng không điều tra nữa, ta cũng cam đoan người của các
ngươi sẽ an toàn, nhưng chư vị vẫn phải theo ta đi đến quân doanh một
chuyến, chỉ cần sau khi xác minh rõ ràng, ta lập tức thả người thả
thuyền, đồng thời cũng chịu nhận lỗi!
Nói xong, hắn vung tay lên hạ lệnh:
- Rút quân về quân doanh!
Thuyền hộ ngân đã bị quân đội mạnh mẽ khống chế, cánh buồm bị giật xuống, năm
chiếc quân thuyền dùng dây thừng kéo nó chạy về hướng quân doanh thuỷ
quân ở cửa sông Đại Thanh.
Sông Đại Thanh còn gọi là sông Tế, là
dòng sông trọng yếu ở Tề Châu sau sông Hoàng Hà, cách sông Hoàng Hà chỉ
hơn năm mươi dặm, hai con sông chạy song song, cuối cùng hòa vào biển
cả. Quân doanh của Thanh Hà thuỷ quân nằm ở gần cửa sông đổ ra biển của sông Đại Thanh, cách hải khẩu ước chừng hai mươi dặm, là một vùng nước vịnh chiếm diện tích gần ngàn mẫu.
Thanh Hà thuỷ quân là một tòa quân phủ thuỷ quân lớn nhất Tề Châu, đóng quân 3000 người, có hơn hai
trăm chiến thuyền lớn nhỏ. Khi thuyền chở ngân lượng tiến vào vùng nước
vịnh, trái tim Vũ Hóa Trăn liền buông lỏng, nhiệm vụ Tề Vương nhắn nhủ,
hắn đã hoàn thành tám phần, ít nhất trăm vạn lượng bạch ngân đã chạy
không thoát, về phần những người này xử trí như thế nào, hắn muốn xin
chỉ thị Tề Vương, hai ngày nữa sẽ có đặc sứ của Tề Vương đến đây.
Thuyền chở ngân lượng lẳng lặng đỗ vào bến tàu, Duy Minh vô cùng lo lắng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trên boong thuyền, tiến vào quân cảng giống
hệt như dê vào miệng cọp, thuế ngân của hắn làm sao có thể giữ được?
Hắn thấy Vô Tấn lại không chút hoang mang, cùng Trần Anh chỉ điểm quân
cảng, trong lòng hắn khẩn trương, liền tiến lên oán giận nói:
- Vô Tấn, tại sao ngươi không có chút lo lắng, thuế ngân của chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
Vô Tấn lắc đầu nói:
- Đại ca, ngươi không cần nghĩ nữa, cánh buồm đã bị gãy rỗi, trừ phi
chúng ta có thể tìm mấy trăm dân phu đem 50 chiếc rương lớn đựng ngân
lượng lên một chiếc thuyền khác, nếu không, chúng ta khẳng định không
mang thuế ngân đi được.
Duy Minh ngây dại, nếu không có thuế
ngân, hắn làm thế nào báo cáo với thái tử, làm thế nào báo cáo với Tô
đại nhân, Vô Tấn biết rõ trong lòng hắn lúc này rất loạn, liền cười
khuyên bảo hắn:
- Đại ca, núi xanh vẫn còn, không sợ không có củi đốt. Tề Vương dù sao cũng không phải Sở vương, huống hồ đây là thuế
ngân, lại là bị quân đội chặn đường, Tề Vương cũng không dám nuốt riêng, hắn hoặc là đem thuế ngân trả lại cho Đông Hải quận, hoặc là ngoan
ngoãn giải vào kinh cho hộ bộ, nhưng nếu như hắn thực có can đảm làm như vậy, thì chính là hắn kết thâm cừu với thái tử rồi, cho nên ta phán
đoán, Tề Vương là muốn dùng thuế ngân này để đàm phán với thái tử, đạt
được thứ hắn muốn, cho nên cuối cùng thái tử vẫn có thể có được thuế
ngân.
- Nhưng…..
Duy Minh muốn nói, vậy công lao của ta
cũng không còn, nhưng hắn thấy Trần Chúc đứng bên cạnh, bờ môi giật
giật, cuối cùng không nói ra nữa.