Hắn và Thiên Tinh nghênh ngang rời đi, đây là Hoàng Phủ Anh Tuấn hai mươi lăm đến nay, lần đầu tiên uất ức như vậy, lại bị đánh thảm như vậy, còn bị Vô Tấn nhục nhã, ngực hắn phập phồng kịch liệt, khuôn mặt càng lúc càng đỏ, sau đó biến thành màu gan heo, trong kẽ răng rốt cục thoát ra một câu:
- Ta nhất định phải giết ngươi!
Thân Kỳ Võ đứng ở sau cùng, tiến lên nâng Quan Hiền Câu dậy, thấy môi hắn sưng to, hàm răng cũng bị làm mất một cái, không khỏi lắc đầu. Hắn nguyên lai tưởng Hoàng Phủ Vô Tấn này, có thể chiến thắng Thiệu Cảnh Văn, là một nhân tài có trí tuệ, không thể tưởng được, lại chỉ là một vũ phu hữu dũng vô mưu, thoáng cái đắc tội nhiều người như vậy, phụ thân thật sự là nhìn lầm người rồi.
Đi ra Bách Phú tửu lâu, Thiên Tinh liền trách Vô Tấn:
- Ngươi quá lỗ mãng rồi, Hoàng Phủ Anh Tuấn là tiểu bá vương nổi danh Kinh thành, nổi tiếng có thù tất báo, ngươi hôm nay đánh hắn như vậy, còn đem nơi ở nói cho hắn biết, hắn sao để yên, ngươi gây tai hoạ cho Lan Lăng quận Vương rồi.
Vô Tấn vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói:
- Không cần sợ, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, ngươi không cần lo lắng!
Thiên Tinh muốn đi bẩm báo Thái tử, liền cùng Vô Tấn cáo biệt, Vô Tấn trở mình lên ngựa, thúc mã hướng Lan Lăng Vương phủ chạy đi.
Trở lại Vương phủ, vừa mới vào cửa, quản gia của Vương phủ liền cười tủm tỉm chào nói:
- Công tử, tiểu thư trở về rồi, nàng cùng mấy người Trần gia đều ở Đông viện luyện võ trường, còn hỏi sao ngươi chưa trở lại?
Bà quản gia nói tiểu thư, chính là ái nữ của Lan Lăng quận Vương Hoàng Phủ Bảo Châu, trời sinh thích võ, đi theo một ni cô xuất gia ở Long Môn Sơn học nghệ, bình thường cũng ít trở về, hôm nay sao lại trở về rồi.
Vô Tấn cười gật đầu, theo sau bà quản gia hướng Đông viện đi đến, Đông viện của Lan Lăng Vương phủ có một luyện võ trường chiếm diện tích năm mẫu, chủ yếu là dùng để huấn luyện cho bọn gia đinh, đây cũng là phong tục của Đại Ninh vương triều, cơ hồ trong phủ tất cả quyền quý đều nuôi võ sĩ, chỉ cần không cao hơn số lượng quy định, bình thường hoàng đế cũng sẽ không hỏi đến. Như phủ Thân Vương, nuôi võ sĩ không được vượt qua ba trăm người, Quận Vương phủ không được vượt qua trăm người, mà một ít quyền quý đặc thù, ví dụ như Thân Quốc Cữu, hắn được đặc quyền, cho phép có cùng tiêu chuẩn như Thân Vương.
Chính bởi vì nuôi võ sĩ, cho nên trong phủ tất cả quyền quý đều có luyện võ trường, Lan Lăng Vương phủ có năm mươi tên võ sĩ, xa xa không đạt tới tiêu chuẩn trăm tên, kỳ thật đại bộ phận quyền quý đều không có đạt tới tiêu chuẩn, chủ yếu dùng cho hộ vệ mà thôi.
Rất xa, Vô Tấn liền trông thấy hơn mười người ở luyện võ trường, Vô Tấn liếc mắt liền nhìn thấy Trần Anh, nàng ngồi trên một cái ghế, đang cùng một thiếu nữ áo đỏ cưỡi ngựa nói gì đó.
Thiếu nữ áo đỏ kia chính là Hoàng Phủ Bảo Châu rồi. Nàng năm nay mười lăm tuổi, tính cách cương liệt, dáng người cao gầy, hàm răng ngọc đều đặn, mũi dọc dừa cùng đôi mắt dị thường nhạy cảm, tựa hồ có thể xem thấu hết thảy, ánh mắt luôn tràn đầy nhiệt liệt. Hai vai nàng mượt mà, ăn mặc y phục võ sĩ màu đỏ bó sát người, cho người một cảm giác nàng hẳn là thân nam nhi, nàng cùng tiểu tử Triệu Thắng Nam bất đồng, nàng là trời sinh giống nam hài.
Nàng cưỡi một bảo mã to lớn tên gọi Hỏa Liệt mã, trong tay cầm một trường cung, nàng liếc mắt liền trông thấy Vô Tấn đi tới, nàng dùng ngón tay chỉ chỉ, hỏi Trần Anh:
- Chính là hắn sao?
Trần Anh vừa quay đầu lại, trông thấy Vô Tấn, cao hứng hô to:
- Vô Tấn, mau tới đây!
Vô Tấn bước nhanh đi tới, nhẹ nhàng nhảy qua rào chắn, hắn trước hướng Trần thị tam huynh đệ phất phất tay chào hỏi, cười hỏi Trần Anh:
- Xem ra khôi phục không tệ, khí sắc rất tốt.
Trần Anh cũng không nhận ra cẩm bào của Vô Tấn là của Mai Hoa vệ, nàng chỉ chỉ Hoàng Phủ Bảo Châu, cười hì hì nói:
- Đây là công của Bảo Châu, nói không nên ở trong phòng, ra ngoài hít thở không khí, nên tâm tình tốt hơn nhiều.
Lúc này, Hoàng Phủ Bảo Châu khẽ hừ một tiếng:
- Là Giáo úy Mai Hoa vệ, lăn lộn không tệ lắm!
- Giáo úy!
Trần Anh kinh hô một tiếng:
- Bảo Châu, cái này rất khó sao?
- Nói khó cũng không khó, ngay đầu tiên đã làm tới Giáo úy, chỉ có hoàng tộc mới có tư cách này, nhưng như hắn. . .
Hoàng Phủ Bảo Châu dùng ngón tay chỉ Vô Tấn, lắc lắc đầu nói:
- Xác thực rất khó, thật không biết là hắn làm như thế nào, không thể tưởng tượng nổi!
Trần Anh tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt của nàng sáng ngời, cười đến sáng lạn vô cùng:
- Vô Tấn, là thuế ngân của Đông cung sao?
- Coi như là vậy!
Vô Tấn không muốn cùng nàng nói những chuyện này, hắn đi đến trước mặt Trần Anh, ngồi xổm xuống, trong ánh mắt tràn ngập ân cần vui vẻ:
- Dã nha đầu, thương tích trên người đã tốt chưa? Ta mang ngươi ra ngoài cưỡi ngựa.
Trần Anh thấy hắn nói như vậy, mặt đỏ lên, nhưng trong lòng giống ăn mật ngọt, nàng liếc Vô Tấn:
- Cái gì dã nha đầu, người ta mà giống hoang dã sao? Hiện tại có thể như mèo con biết nghe lời, ngươi không thấy sao?
- Ha ha! Ta đã nhìn ra, là con mèo bệnh.
- Ngươi…
Trần Anh trong nội tâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn nắm lỗ tai của hắn mà véo. Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, nàng không dám làm càn, chỉ phải bày ra một khuôn mặt tươi cười:
- Thương thế của ta rất nhanh sẽ khỏi! Ngươi không phải có băng nhan cao sao? Nghe đại ca nói, đó là linh dược trị thương, ngươi còn hay không?
Vô Tấn gật gật đầu:
- Ta buổi chiều ra ngoài mua cho ngươi một ít, Kinh thành có bán băng nhan trùng.
- Hừ! Ngươi muốn nhiều chuyện tới khi nào?
Bên cạnh, Hoàng Phủ Bảo Châu có chút không kiên nhẫn, thúc giục hắn:
- Chúng ta khi nào bắt đầu?
Vô Tấn quay đầu lại, kỳ quái hỏi nàng:
- Tìm ta có chuyện gì không?
- Tìm ngươi thi bắn cung, Anh tỷ nói ngươi bắn nỏ rất lợi hại, ta muốn tỷ thí cùng ngươi một phen.
Hoàng Phủ Bảo Châu thúc ngựa chạy vào trong luyện võ trường, nàng cài tên, mũi tên bắn về mục tiêu cách năm mươi bước, mũi tên thế tới mạnh mẽ, trúng ngay hồng tâm, võ sĩ hộ viện chung quanh hoan hô ủng hộ, nàng lại chạy nước rút, liên tiếp bắn ra ba mũi tên, tất cả đều bắn trúng hồng tâm.
Vô Tấn cũng không khỏi gật gật đầu, một nữ tử hoàng thất có thể tới trình độ này, là rất đáng quý. Bất quá trình độ này của nàng, đừng nói so với mình, mà ngay cả so với Trần Anh cũng kém hơn một chút, Trần Anh còn có thể bắn xa hơn sáu mươi bước.
- Giáo úy Mai Hoa vệ, tới phiên ngươi!
Hoàng Phủ Bảo Châu ngạo nghễ nói.
Đúng lúc này, bà quản gia vội vàng chạy tới, trên mặt tràn đầy kinh hoàng: