- Đây là chất nữ Như Ý của thần thiếp, là tế nữ ở kinh, thân thể không khỏe nên kêu nàng ta tới đây bầu bạn.
Nàng lại đưa mắt cho Như Ý, Như Ý tiến tới phía trước thi lễ:
- Thần Như Ý tham kiến hoàng đế bệ hạ chúc bệ hạ long thể khỏe mạnh, phúc thịnh vĩnh thọ.
Những lời này đều là Thân Quốc Cữu trước đó nói cho nàng đọc thanh âm vô cùng dịu dàng phảng phất như đã tới tận trái tim của Hoàng Phủ Huyền Đức khiến cho hắn ngứa ngáy khó chịu được, hắn híp mắt lại hỏi nàng:
- Hóa ra là Như Ý cô nương, không biết bao nhiêu xuân xanh, đã gả cho ai chưa?
Theo lý Như Ý phải gọi y là cô phụ phải gọi người ta là chất nữ nhưng sau đó lại cân nhắc gọi là Như Ý cô nương hiển nhiên đã động tâm với Như Ý.
Thân Thấm Ngọc vừa muốn nói chuyện thì Thân Như Ý lại đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng cất tiếng ngọt ngào trả lời:
- Thần năm nay mười tám tuổi chưa gả cho ai.
Thân Thấm Ngọc ngây ngốc một chút nàng không ngờ Như Ý lại trực tiếp như thế cũng không xưng là cô phụ, hàm súc trong đó làm cho nàng không vui, nàng giận tái mặt nói:
- Như Ý ngươi về trước đi.
- Đồ ta muốn ngày mai mang đến cho ta.
Thân Như Ý cảm thấy cô cô không vui trong lòng liền ảm đạ, chỉ đành trả lời một tiếng:
- Vâng!
Sau đó nàng thi lễ với hoàng đế:
- Thần nữ cáo lui.
Thân Như Ý từ từ lui ra nội thất, Hoàng Phủ Huyền Đức vẫn nhìn theo thân thể mềm mại thướt tha của nàng, Thân Thấm Ngọc trong lòng càng không vui, khẽ ho khan một tiếng:
- Bệ hạ.
Hoàng Phủ Huyền Đức lúc này mới tỉnh ngộ hắn cười gượng một tiếng:
- Trầm lần đầu tiên nhìn thấy Như Ý khiến cho trẫm nhớ tới Tử Đồng khi còn trẻ.
Thân Thấm Ngọc nổi giận như muốn điên lên nàng cố gắng khắ chế mình mà cười nhạt nói:
- Bệ hạ thần thiếp rất già sao?
Hoàng Phủ Huyền Đức biết rằng mình sai rồi hắn liền cười ha hả ôm Thân Thấm Ngọc vào lòng, thấp giọng nói bên tai của nàng:
- Trẫm muốn nghe nhịp tim đập của hài nhi trọng bụng của Tử Đồng.
Thân Thấm Ngọc trong lòng hiểu ý tứ của hoàng đế, hiện tại hắn muốn....
Thái y đã liên tục dặn dò với nàng, nàng mang thai chưa đầy ba tháng, ngàn vạn lần không thể làm chuyện phòng the, Thân Thấm Ngọc đã từng có bài học năm năm trước nàng mang thai hai tháng, vì chuyện phòng the quá độ mà sinh non, cho nên nàng quyết không giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Thân Thấm Ngọc nhớ kỹ bài học năm năm trước nhất định phải giữ vững bào thai ở trong bụng của mình nàng nằm ở trong ngực của Hoàng Phủ Huyền Đức ủy khuất mà nói:
- Bệ hạ một chút thương tiếc cũng không có.
Hoàng Phủ Huyền Đức nâng cằm của Thân Thấm Ngọc lên loại mị hoặc này khiến cho nàng nhất thời quên đi Như Ý liền khẽ cười nói:
- Cô ở đâu mà không thương tiếc nàng?
- Bệ hạ biết thần thiếp đang sinh cho bệ hạ một long tử mà còn muốn...
Hoàng Phủ Huyền Đức cười ha hả:
- Tử Đồng đúng là con giun trong bụng của ta, biết rõ tâm tư của ta, ha ha!
- Bệ hạ xấu lắm, cái gì mà là giun, thần thiếp không thuận theo.
Thân Thấm Ngọc nhõng nhẽo trong lòng nàng mừng thầm nàng nghe ra khẩu khí của hoàng thượng cũng không tức giận với nàng.
Hoàng Phủ Huyền Đức hôm nay tâm tình không tệ hắn vừa văn nhận được tin của Trương Sùng Tuấn cách đây tám trăm dặm, phản loạn ở Tửu Tuyền quận hoàn toàn đã bị trấn áp, thủ lĩnh Thác Bạt A Cổ đã bị bắt chuẩn bị áp giải vào kinh, một tháng trước Tửu Tiền quận đảng cùng với hán nhân vì xung đột nguồn nước đã xảy ra xung đột, bọn họ lại cho rằng triều đình thiên vị hán nhân gần vạn tên phản loạn liền chiếm lĩnh Tửu Tuyền thành, giết tới hàng nghìn binh sĩ người hán.
Hà Lũng tiết độ sứ Trương Sùng Tuấn liền dẫn năm vạn đại quân tới trấn áp không đầy một tháng phản loạn đã bị tiêu diệt, giết chết mấy nghìn người, bắt sống thủ lĩnh Thác Bạt A Cổ Nha điều này khiến cho tâm tình của Hoàng Phủ Huyền Đức vô cùng vui mừng, cho dù Thân Thấm Ngọc từ chối ý muốn của hắn hắn cũng không tức giận.
Hoàng Phủ Huyền Đức cười ha hả ngồi xuống, Thân Thấm Ngọc vội vàng rút một chén nước trà cho hắn lại bỏ vào đó thêm hai khối băng, đặt trước mặt hắn mà khẽ nói:
- Bệ hạ dường như tâm tình không tệ.
Hoàng Phủ Huyền Đức bưng chén trà lên uống một ngụm rồi cười nói:
- Cô vường mới nhận được tin tứ, phản loạn ở Tửu Tuyền quận đã được dẹp loạn cho nên tâm tình đúng là không tệ.
- Là Trương Sùng Tuấn sao
Thân Thấm Ngọc cẩn thận từng chút hỏi, Như Ý đã mang tới tin nhắn của huynh trưởng nói nàng tỏ thía độ của mình với Trương Sùng Tuấn, nàng đang lo không có cơ hội mở miệng vừa vặn hoàng đế nhắc tới chuyện ở Tửu Tuyền quận.
- Chính là hắn, hắn rất tài giỏi cô tính toán qua trên đường hành quân cũng phải mất hai mươi ngày hơn nữa người báo tin cũng mất bảy ngày Trương Sùng Tuấn chỉ mất ba ngày để dẹp phản loạn làm cho cô giảm rất nhiều quân phí, không tệ, vô cùng không tệ1
Hoàng Phủ Huyền Đức không ngừng tán dương hắn lại nhìn qua Thân Thấm Ngọc thấy nàng không nói suy nghĩ của mình thì cười nói:
- Ái phi không muốn nói gì sao?
Thân Thấm Ngọc vội vàng lắc đầu:
- Đâu có vừa rồi thần thiếp bỗng nhiên nhớ tới mấy lời đồn nhàm chán trên phố về Trương Sùng Tuấn, nữ nhân mà thích nghe mấy lời đồn nhàm chán đó, không có gì đâu...
Nụ cười trên mặt của Hoàng Phủ Huyền Đức trở nên biến mất, hắn uống một ngụm trà nhàn nhạt hỏi:
- Đồn đãi phố phường gì, nói cho cô biết.
Thân Thấm Ngọc vụng trộm nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Huyền Đức thấy hắn đã không còn tâm tình nói giỡn rồi, Thân Thấm Ngọc làm bộ vô tình cười nói:
- Thật sự không có gì, đều là một số lời đồn vô căn cứ, nữ nhân nói giỡn mà thôi, hoàng thượng cũng không cần nghe đâu.
- Không nói cho cô biết cô cả ngày ở trong cung đối với loại phố phường đồn đãi này cũng có hứng thú, ngẫu nhiên nghe một chút cũng không sao.
- Đó là bệ hạ muốn nghe đó nếu là mất tâm tình của bệ hạ thì không liên quan tới thần thiếp.
- Ngươi nói đi cô nghe đây.
Thân Thấm Ngọc nghĩ nghĩ rồi cười nói:
- Phố phường đồn đãi, Đinh thượng thư vì Tần thị lang vạch tội con rể của thượng thư cho nên giận dữ hủy hôn ước của hai nhà, còn có khoa cử tiến sĩ năm nay có tới hai vạn người vào kinh thi, lại nghe nói lại bộ muốn tăng danh ngạch tiến sĩ...
Hoàng Phủ Huyền Đức khoát tay cắt đứt lời nàng:
- Nàng nói lời đồn về Trương Sùng Tuấn đi!
- Chuyện này Như Ý cũng không rõ ràng lắm, nghe nó Trương Sùng Tuấn bị mất trộm hổ phù cũ gì đó, huyên náo xôn xao thần thiếp không hiểu chuyện trên quan trường nên không biết thế nào là hổ phù cũ.