- Lão thần mới từ trong thành chạy một vòng, cảm thấy được quân dân đã
chán chiến tranh, bọn họ đều không muốn liều chết chống cự lại Lạc kinh, kỳ thật quân tâm dân tâm đều đã thay đổi, lão thần cũng suy đoán, Hoàng Phủ Vô Tấn bí mật đã mang quân đội vào trong thành, theo mười mấy vạn
dân hôm bữa xin thứ cho lão thần nói thẳng nếu như Sở quân thật sự quy
mô công thành thì trong vòng một ngày là bọn họ nắm được hiện tại Hoàng
Phủ Vô Tấn chậm chạp không muốn công là muốn dùng phương thức hòa hoãn
giải quyết, xin thái hậu nghĩ lại.
- Vậy ngươi nói ai gia phải làm sao bây giờ, đầu hàng sao, ngươi cho rằng Hoàng Phủ Vô Tấn sẽ dung được ai gia sao?
- Thái hậu nói lời đó là sai rồi, thái hậu dù sao cũng là thái hậu,
không có hoàng đế thái hậu quản lý quốc sự cùng với Hoàng Phủ Vô Tấn
cũng không có xung đột lợi ích trực tiếp, thứ cho lão thần vô lễ nếu như có hoàng đế hợp pháp đăng cơ, thái hậu muốn lật bàn cũng không có người ủng hộ thái hậu. Cho nên nếu như thái hậu chịu đầu hàng thừa nhận Hoàng Phủ Vô Tấn là chính thống thì hắn cũng sẽ để cho thái hậu một con đường sống.
- Vậy nhi tử của ta thì sao, hắn sẽ tha cho áo?
Thân thái hậu lạnh lùng nói.
- Cho nên cần phải đàm phán với Hoàng Phủ Vô Tấn, lão thần nguyện làm sứ thần của thái hậu, rời khỏi hoàng cung đàm phán vơi shp Vô Tấn, đảm bảo tính mạng của tiểu hoàng thượng.
Thân thái hậu trầm ngâm hồi lâu cuối cùng thở ra một hơi:
- Được rồi ngươi đi nói chuyện với hắn, xem xét điểm mấu chốt sau đó ai gia không còn lo lắng nữa.
- Thái hậu không muốn điều kiện gì nữa sao?
Thân thái hậu ảm đạm lắc đầu:
- Không cần, tướng quốc cứ nói chuyện mấu chốt thôi.
- Lão thần không dám, lão thần đi.
Bạch Minh Khải thi lễ, từ từ lui xuống, đi tới bên ngoài cửa phủ, Bạch
Minh Khải ngửa đầu nhìn bầu trời màu lam, hắn thở ra một hơi, ởi trong
cung hắn có áp lực thật lớn.
Tuy Hoàng Phủ Vô Tấn đúng là muốn dùng thủ đoạn chính trị để giải quyết nhưng hắn vẫn chuẩn bị hỏa lực lớn nhất để công thành.
Kỳ thật hắn ở kinh thành đã mai phục năm trăm tinh binh tùy thời có thể
đoạt thành tiếp theo hắn đã sai người bí mật cùng với đại tướng thủ
thành hiệp thương dùng quan to lộc hậu để hắn đầu hàng Ung Kinh.
Hắn cũng không muốn mất nhiều thời gian, trước hừng đông ngày mai hắn sẽ phải lấy được Ung Kinh nếu không Thiệu Cảnh Văn nhận được tin tức mang
mười vạn đại quân tới đây, thì sẽ rất phiền toái.
Hiện tại chỉ cần Thân hoàng hậu đầu hàng hạ chỉ thừa nhận Lạc Kinh là
chính thống như vậy Thân Quốc Cữu ở Thục châu cũng không đứng vững nữa,
quan phủ và dân chúng ở Thục châu cũng không ủng hộ y nữa, trừ phi là y
tự mình làm đế, nhưng Thân Quốc Cữu không ngu xuẩn như là Thân Tể hắn có trí tuê hắn biết mình lập đế là không có tiền đồ sẽ mang tiếng xấu muôn đời.
Đúng lúc Hoàng Phủ Vô Tấn đang trầm tư chuyện Thục châu thì có một thân binh tiến vào bẩm báo:
- Điện hạ Bạch Minh Khải tới.
- Mời vào.
Hoàng Phủ Vô Tấn lập tức bỏ qua chuyện Thục châu, hắn biết rõ Bạch Minh Khải là do thái hậu phái tới đàm phán
Một lát sau Bạch Minh Khải mang thân binh tiến vào trong trướng hắn quỳ xuống rồi nói;
- Điện hạ có đại ân với nữ nhi của ta, Bạch Minh Khải khắc ghi trong tâm khảm.
- Tướng quốc không cần đa lễ như vậy
Hoàng Phủ Vô Tấn tranh thủ đỡ hắn dậy;
- Tướng quốc là trọng thần của triều đình là tương lai của Đại Ninh vương triều, còn cần phải chờ tướng quốc hiệu lực.
Hoàng Phủ Vô Tấn ý ở ngoài lời, Bạch Minh Khải ở trong triều mới sẽ có
một chỗ để làm, Bạch Minh Khải kích động trong lòng thi lễ thật sâu:
- Vi thần tới đây là vì thái hậu mà tới cũng hi vọng điện hạ cho thái hậu một đường ra.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu hắn khẽ cười nói:
- Bất kể thế nào nàng ta cũng là thái hậu cũng không phải là loạn thần
tặc tử, cũng không có mưu đồ soán nghịch, ta sẽ tiếp tục sắc phong nàng
ta làm thái hậu, thái hoàng thái hậu cũng có ý chỉ, chuẩn cho nàng ta ở
Hoa Thanh cung tĩnh dưỡng, nếu như nàng ta nguyện ý ta có thể giao Hoa
Thanh cung cho nàng, cũng cho nàng đủ tôn nghiêm cho nàng đi ra ngoài tự do.
Bạch Minh Khải minh bạch đây đúng là nhượng bộ lớn nhất cho Thân thái hậu rồi, hắn chần chừ một thoáng rồi hỏi:
- Kỳ thật thái hậu quan tâm lớn nhất chính là vận mệnh của Hoàng Phủ Điềm, điện hạ định xử trí thế nào.
hp Vô Tấn trầm mặc đây đúng là một chuyện khó làm ,nếu như trảm thảo trừ căn thì hắn phải giết Hoàng Phủ Điềm để trừ hậu hoạn hiện tại xác thực
không thể giết nhưng cũng không thể để cho hắn trở thành Thiên Phượng
thái tử thứ hai, cho dù không giết hắn, cũng phải đem hắn khống chế
trong tay của mình.
Nghĩ vậy Hoàng Phủ Vô Tấn từ từ nói:
- Ta có thể đáp ứng tha cho hắn một mạng, ta có thể phong hắn làm tiêu
dao vương, nhưng có một điều kiện kiên quyết đó là thái hậu phải đích
thân hủy bỏ đế vị của hắn, nếu như thái hậu không chịu phế đế thì ta với thái hậu cũng không có gì để nói chuyện, ta sẽ lập tức lấy Ung Kinh an
toàn của thái hậu ta cũng không cam đoan.
Thân thái hậu ngồi trước ngự án lẳng lặng nghe Bạch Minh Khải thuật lại
nàng lâm vào trầm tư kinh thành bị vây nàng không có chỗ để trốn cho dù
nàng rời khỏi thành cũng không muốn tiếp tục đi Thục châu đi Thục Châu
đồng nghĩ với nàng không có quyền lực gì, không bằng đầu hàng Vô Tấn.
Mấu chốt là con của nàng, đến lúc này rồi nàng bỗng nhiên quan tâm tới
con của mình đó là duy nhất cốt nhục của nàng, nàng không muốn cho nó có bất kỳ nguy hiểm tính mạng gì cả, nàng biết rõ một khi hoàng đế đăng cơ sẽ đem tất cả hoàng thất uy hiếp địa vị của mình giết chết, trảm thảo
trừ că
Hoàng Phủ Vô Tấn hiện tại đã đáp ứng không giết nhưng còn sau này?
Hắn ngồi vững ngôi vị hoàng đế rồi hắn sẽ bỏ qua cho con mình được sao, trong lòng nàng đầy nghi vấn và hoài nghi.
Bạch Minh Khải biết được lo lắng của thái hậu y khích lệ nàng:
- Dù sao hoàng thượng còn nhỏ mới mười ba tuổi, vấn đề này không lớn mấu chốt là sau này thái hậu nghiêm gia ước thúc không được cho hắn ủng hộ
Vĩnh Yên hoàng đế, thậm chí tuyên bố rằng hắn chết đi thành một người
bìn hthuwzf, chỉ cần hắn hết đi giá trị lợi dụng Hoàng Phủ Vô Tấn sẽ
dung được hắn thái hậu nghĩ sao?