- Tiều phu nói dáng người của người này cao lớn, đôi mắt rất có thần, luôn nở ra một nụ cười hơn nữa ngựa của hắn không giống bình thuồng.
- Tại sao không giống bình thường?
Thân Quốc Cữu không kiên nhẫn được chen vào một câu.
- Hắn nói đó là một con ngựa trắng nhưng đuôi ngựa thì đỏ rực ty chức hoài nghi đó là Xích Vĩ Bạch Kỳ Lân.
Thân Quốc Cữu bừng tỉnh đại ngộ hóa ra là Lan Lăng quận vương xuống tay đoạt trước rồi, Trương Sùng Tuấn không phải là con rể của hắn sao? Hắn đương nhiên cũng đã nhận được tin tức, Thân Quốc Cữu ngồi lại vị trí cúi đầu trầm tư.
Bao Hồng Vũ vừa rồi giấu diếm điều này đã bị Thân Quốc Cữu ép nói ra, người có thể cưỡi xích vĩ bạch kỳ lân của Lan Lăng quận vương nhất định không phải là người bình thường, hắn sợ bị phục kích nên không dám đuổi theo nếu để cho Thân Quốc Cữu biết hắn sợ không dám đuổi thì không làm thịt hắn không xong. Cũng may Thân Quốc Cữu không để ý đến chuyện này khiến cho Bao Hồng Vũ thở ra một hơi.
Sau nửa ngày, Thân Quốc Cữu từ từ mở miệng:
- Hổ phù kia là do hai khối tạo thành, hai gã thân binh mỗi người cầm một nửa, trong đó một nửa đã bị Lan Lăng quận vương đoạt được vậy ngươi không cần truy tra nửa đó, tập trung nhân lực lấy nửa còn lại, ta cho ngươi cơ hội lần này nếu như ngươi thất bại nữa thì đừng trách ta khách khí.
- Ty chức... tuân mệnh.
Vô Tấn trở lại Lan Lăng quận vương cũng không ngủ mà hắn lập tức đi tìm Lan Lăng quận vương, tuy hắn lúc này không biết Hà Lũng tiết độ sứ là con rể của Lan Lăng quận vương nhưng hắn biết rõ hắn đã cuốn vào trong một đại án, quan hệ cao tầng phức tạp trên triều đình hắn không biết nhưng Lan Lăng quận vương nhất định hiểu rõ, có lẽ Lan Lăng quận vương sẽ nói cho hắn biết làm sao để thoát khỏi phiền toái này, phiền toái trên người của hắn đã đủ nhiều.
Lúc này Lan Lăng quận vương đang ngồi ở trong thư phòng, hổ phù và ngân bài đặt lên trên bàn, đôi mắt ngơ ngác nhìn hổ phù cả ngày không nói nên lời.
Vô Tấn cũng nhịn không được chuyện này không quan hệ tới lão gia tử này chứ?
- Hổ phù này ta giao cho vương gia nếu như không còn chuyện gì khác thì ta cáo từ.
Vô Tấn đứng dậy muốn rời đi lại nghe Hoàng Phủ Cương trầm thấp thở dài một tiếng:
- Xem ra thật sự là thiên ý.
Hắn đi không được rồi cái gì gọi là thiên ý đây? Vô Tấn giật mình chẳng lẽ chuyện này lại quan hệ tới mình?
- Ngươi đừng đi ngồi xuống.
Hoàng Phủ Cương phát hiện Vô Tấn có ý định muốn đi liền tranh thủ ngăn lại.
- Chuyện này có quan hệ tới thân thế của ngươi ngươi làm sao có thể rời đi.
Những lời này thiếu chút nữa khiến cho Vô Tấn phải té xỉu, tại sao lại quan hệ tới thân thế của hắn, hắn đau khổ rên rỉ một tiếng ôm đầu ngồi xuống.
Hoàng Phủ cương kỳ quái nhìn hắn một cái đến bây giờ hắn vẫn chưa hỏi được Vô Tấn chuyện xảy ra ở Thiên Tích Tự nhưng chắc chắn hắn đã gặp Liễu Tuệ thiền sư chỉ là có gặp Kính An hoàng thái hậu hay không mà thôi.
- Thế nào ngươi không thích thân thế của ngươi?
Hoàng Phủ Cương nhìn ra cảm giác mâu thuẫn của Vô Tấn.
Vô Tấn mặc dù không phải thiếu niên mười bảy tuổi nhưng hắn hiểu được có một số việc hắn muốn tránh cũng không được nhất là thân thée của hắn, hắn không quan tâm cũng không xong.
Hắn hít một hơi ngồi thẳng trên ghế mà nói với Lan Lăng quận vương:
- Vương gia nên biết một khi thân thế của ta bị bạo lộ thì cái mạng nhỏ của ta còn có thể giữ được sao?
Hoàng Phủ Cương thấy hắn hóa ra lo lắng tới chuyện này thì nở ra nụ cười:
- Vô Tấn nếu như ngươi lo lắng chuyện này thì là lo buồn vô cớ rồi, hoàn toàn không cần phải như vậy bí mật này chúng ta giữ bốn mươi năm làm sao có thể tiết lộ được, ta không biết Tuệ Năng thiền sư có cho ngươi biết hay không, thiên hạ này biết rõ thân thế của ngươi chỉ có mười hai người, mười hai người này đều đã phát thệ, thà chết chứ không nói bí mật cho người khác biết, hơn nữa đều không có văn tự ghi chép chỉ ghi tạc trong lòng chúng ta.
Sáng sớm hôm nay ở Thiên Tích Tự Vô Tấn vì tâm tình vô cùng phản cảm cho nên không đợi Tuệ Năng thiền sư nói xong đã nghênh ngang rời đi, hắn hiện tại tỉnh táo lại thì cũng biết rằng buổi sáng mình đã xúc động, ít nhất cũng phải nghe Tuệ Năng thiền sư nói xong đã, cũng không nên mỉa mai ông ta.
Trong lòng của hắn không khỏi dâng lên một chút áy náy, khi nào đi Thiên Tích Tự một chuyến xin lỗi lão hòa thượng kia, hắn hiện tại đã bình tĩnh liền nghe Hoàng Phủ Cương nói tiếp.
Hoàng Phủ Cương thấy trên mặt của hắn có một nụ cười khổ nhưng ánh mắt bình tĩnh thì biết trong lòng của hắn đã có thể tiếp nhận sự thật, hắn liên tục cười nói:
- Tuệ Năng thiền sư có nói với ngươi về Tấn An lục dũng sĩ không?
Vô Tấn lắc đầu:
- Ta chưa nghe hết, vương gia cũng là một trong số họ sao?
- Ta không phải tổ phụ của ngươi cũng không phải, cho nên cũng không được gọi, lúc đó có mười tám người hộ vệ thái tử cuối cùng chỉ có sáu người sống sót, ngươi đã biết ba người rồi, sư phụ của ngươi tửu đạo sĩ là một Trần đảo chủ là hai, Tuệ Năng thiền sư là ba, còn ba người nữa từ từ ta sẽ nói cho ngươi biết, đều là những người mà ngươi không tưởng tượng được, chúng ta hiện tại không phải muốn ngươi phục hồi hiện tại đối với ngươi quá gian nan chúng ta chỉ muốn hai người huynh đệ các ngươi có khả năng leo lên địa vị cao.
Hoàng Phủ Cương nhìn ra Vô Tấn có một vẻ bài xích nên cũng không đem ý đồ chân thật nói cho Vô Tấn biết, trên thực tế bọn họ đã phát hiện Vô Tấn so với Duy Minh là người thích hợp hơn để hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, cho nên lực chú ý của bọn họ dần chuyển lên người của Vô Tấn.
Vô Tấn hiện tại không muốn là vì địa vị của hắn không cao một khi hắn leo lên địa vị cao rồi tâm tình của hắn sẽ biến hóa.
Không cần phải gấp cứ từ từ thay đổi hắn, khóe môi của Hoàng Phủ Cương lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Vô Tấn lại không chú ý tới biểu lộ biến hóa của Hoàng Phủ Cương hắn nghĩ tới những người này đều là những người gần đất xa trời rồi không biết có thể sống mấy năm nữa mà vãan muốn tranh giành thật là... Ánh mắt của hắn nhìn lên hổ phủ, hổ phù này rốt cuộc có quan hệ gì tới thân thế của hắn.