Trương Sùng
Tuấn đối với trận này đã ẩn nhẫn thật lâu, hắn biết rõ, dùng thực lực
của Tây Lương quân, lúc này đánh hạ Quan Trung cũng không phải làm không được, nhưng hắn cũng minh bạch, nếu như công Quan Trung quá sớm, sẽ
quấy rầy toàn bộ bố trí của Hoàng Phủ Vô Tấn, hơn nữa ở trên chính trị
đối với Hoàng Phủ Vô Tấn bất lợi. Hoàng Phủ Vô Tấn dù sao cũng là cháu
trai của Tấn An hoàng đế, đã cách xa bốn mươi năm, lần này hắn cường thế tranh vị, cũng không phải tất cả mọi người ủng hộ hắn, cho dù hắn đăng
cơ, cũng sẽ rơi xuống thanh danh bất chính.
Cũng vì duyên cớ này, sau khi Hoàng Phủ hằng diệt vong, Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không vội vã đăng cơ kế vị, mà đảm nhiệm giám quốc Nhiếp Chính
Vương. Trương Sùng Tuấn không thể không thừa nhận, tuy Hoàng Phủ Vô Tấn
trẻ tuổi, nhưng ở trên chính trị lại tương đối thành thục cay độc, tuyệt không gấp, thận trọng từng bước, đi bước nào chắc bước đó, thiên hạ
không thể một bước đánh hạ, có khi lưu một đường lui, ngược lại là tiến
hành cao minh, thực tế lúc Thân gia có dấu hiệu soán vị, càng không nên
gấp.
Trương Sùng Tuấn hiểu chiến lược của Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn cũng hoàn toàn dựa theo bố trí của Hoàng Phủ Vô Tấn mà hành động.
- Đại soái, đội thân binh của Lý Lăng Phong đã hướng về sau rút lui rồi!
Một gã thám thính bẩm báo đã cắt đứt ý nghĩ của hắn, hắn lập tức truy vấn:
- Soái kỳ có đi theo không?
- Soái kỳ không theo, vẫn còn tại chỗ.
Trương Sùng Tuấn lập tức minh bạch, đây là Lý Lăng Phong muốn lui lại trước, hắn lúc này hạ lệnh:
- Lệnh Lý Dực suất lĩnh binh mã bản bộ cản đội thân binh của Lý Lăng
Phong lại, nếu như Lý Lăng Phong đào thoát, bảo hắn đem đầu tới gặp ta!
Hắn lập tức lại hạ lệnh:
- Lệnh Hàn Chính Nghĩa đánh sâu vào thân binh đội cùng soái kỳ của Lý
Lăng Phong, không được để cho Lý Lăng Phong rút về trung quân, lệnh
Dương Sảng chọn ba ngàn Phá Trận doanh, giết thẳng trung quân của địch
cho ta, chặt đứt soái kỳ!
Ba mệnh lệnh có tính nhắm vào được ban ra, Phó tướng Lý Dực suất lĩnh
năm ngàn quân lao thẳng tới thân binh của Lý Lăng Phong, cắt đứt đường
lui của Lý Lăng Phong. Đồng thời một chi ba ngàn kỵ binh khác chọc vào
sau lưng thân binh của Lý Lăng Phong, đã cắt đường trở lại trung quân
của hắn. Ba ngàn Phá Trận doanh do Tây Lương hãn tướng Dương Sảng suất
lĩnh, thế như lôi đình, giết ra một đường máu, lao thẳng tới soái kỳ,
soái kỳ với chủ soái là cùng một chỗ, nhưng lúc này Lý Lăng Phong đã rời đi, chung quanh soái kỳ trống rỗng, không một binh đóng giữ, khi quân
Tây Lương đột phá bên ngoài xong, liền không còn ngăn trở nữa, vọt tới
soái kỳ.
Khi soái kỳ cao tới bốn trượng ầm ầm ngã xuống, Tây Lương kỵ binh hô to:
- Lý Lăng Phong đã bỏ mình! Lý Lăng Phong đã bỏ mình!
Soái kỳ ngã xuống cùng tin tức chủ soái bỏ mình nhanh chóng tràn khắp
chiến trường, Linh Vũ đại quân toàn bộ sụp đổ, từng nhóm binh sĩ hoặc
chạy trốn tứ tán, hoặc quỳ xuống đất đầu hàng. Kỵ binh Tây Lương tràn
lên, đánh lén binh sĩ chạy trốn, tước vũ khí kẻ đầu hàng, Lý Lăng Phong
cuối cùng ở trong tuyệt vọng rút kiếm tự sát, Phong An một trận chiến,
mười vạn Linh Vũ quân toàn quân bị diệt, Tây Lương quân cướp lấy Linh Vũ thành.
Trương Sùng Tuấn lập tức chia hai đường, một đường do Đại tướng Lý Dực
suất lĩnh hai vạn kỵ binh đông tiến đánh hạ Xuyên quận, Sóc Phương quận
cùng Điêu Âm quận, đả thông con đường đi qua Hoàng Hà, một đường khác là ba vạn quân do thứ tử Trương Nhan Quân suất lĩnh, hướng tây nam tiến
công Hoằng Hóa quận cùng Thượng quận, binh áp Quan Trung.
Lúc này, Thân hoàng hậu đã đem mười lăm vạn quân Quan Nội cùng đại
nguyên soái La Chí Ngọc điều tới Phượng Tường phòng ngự. Quan Nội hư
không, Lý Dực cùng Trương Nhan Quân thế như chẻ tre. Ngày hai mươi lăm
tháng chín, kỵ binh của Trương Nhan Quân dẹp xong Lạc Giao huyện của
Thượng quận, thế cục Quan Nội chuyển biến xấu, Quan Trung chấn động.
Từ khi sự kiện Văn Tâm Xã bộc phát về sau, Hộ bộ thị lang Phan Nhân Nghị bị tội bất kính mà bãi miễn, nguyên Lễ Bộ thị lang Trương Tiềm hiệu
trung với Thân thái hậu tiếp nhận Hộ bộ thị lang, khiến cho Hộ bộ một
mực được Thân Quốc Cữu khống chế bị Thân thái hậu công phá, tài chính
lọt vào tay Thân thái hậu.
Thân thái hậu đả kích Văn Tâm Xã, có thể nói một mũi tên trúng hai con
nhạn, đã áp chế việc đòi áp dụng Chính Sự Đường chế độ, đồng thời cướp
đi quyền kiểm soát Hộ bộ, suy yếu quyền hành của Thân Quốc Cữu, không
chỉ thế, Thân thái hậu còn bổ nhiệm Thân Uyên mới từ Sở Châu trở về làm
Ngự Sử Trung Thừa kiêm Đại Lý Tự Khanh, khống chế được quyền giám sát
quan viên cùng quyền giám ngục.
Đả kích liên tiếp cũng khiến cho quan hệ giữa Thân Quốc Cữu cùng Thân
thái hậu càng thêm quyết liệt, Thân Quốc Cữu trong cơn tức giận, mượn cớ ốm ở nhà một tháng, không hỏi chính sự.
Buổi chiều, Thân Quốc Cữu cùng thường ngày đồng dạng, ở hậu hoa viên câu cá, hắn đội mũ rộng vành, mặc áo tơi, ngồi trong đình hậu hoa viên mà
câu cá. Hồ nước trong hậu hoa viên của Thân Quốc Cữu chiếm diện tích
chừng tám mẫu, hắn thích cá chép, nên trong hồ có rất nhiều loại cá chép quý báu, khi nhàm chán, hắn sẽ đến hồ câu cá giải khuây.
Lúc này đã là đầu mùa đông, luồng không khí lạnh đã đến, trên mặt hồ gió hơi lớn, thổi vào cây lá trên mặt hồ phát ra tiếng xào xạc, nhưng Thân
Quốc Cữu lại giống như một ngư ông vậy, cũng không nhúc nhích, kỳ thật
đây chính là lúc hắn dùng quyền mưu, dùng bất biến ứng vạn biến.
Thân Quốc Cữu ở nhà dưỡng bệnh đã hai mươi ngày rồi, nhưng hắn đối với
thế cục ngoại giới rõ như lòng bàn tay, Thái hậu ý đồ liên hợp Tề Châu,
cùng tiến công Sở Quân trên cơ bản đã tuyên cáo thất bại, đây là việc
hắn đã đón trước, nàng cho rằng Tề Vương nhất định sẽ cùng nàng liên hợp sao, không biết Tề Vương cũng có tính toán của mình sao, đánh hạ Lạc
kinh, quan hệ Ung, Tề hai quân đã xong, đã không có cùng mục tiêu, hai
quân bắt đầu đồng sàng dị mộng, Tề Vương đang đợi quân Ung châu rút về
Quan Trung, sau đó hắn sẽ độc chiếm Lạc kinh.
Mà đúng như Thân Quốc Cữu hắn đoán trước, Tây Lương quân vĩnh viễn là
một thanh đao phía sau lưng Ung châu. Hoàng Phủ Vô Tấn thông qua cây đao này, có thể tùy thời đem Ung Châu đùa bỡn trong lòng bàn, Thái hậu dù
sao cũng là nữ nhân, nàng không biết Tây Lương quân sắc bén. Hoàng Phủ
Vô Tấn vì nắm giữ cây đao này, không tiếc đi đường vòng qua thảo nguyên, đưa cho Trương Sùng Tuấn năm trăm vạn lượng bạc. Thái hậu sẽ không có
ánh mắt cùng phách lực này, nữ nhân không nghe lời của hắn, tự cho là
đúng này, hiện tại nàng nên biết hậu quả nghiêm trọng rồi.
- Phụ thân!
Sau lưng truyền đến thanh âm của nhi tử Thân Kỳ Võ.
Thân Quốc Cữu quay đầu lại nhìn nhi tử, thấy hắn tựa hồ có chuyện muốn nói với mình, liền vỗ vỗ ghế đẩu bên cạnh, cười nói:
- Ngồi xuống đi!
Thân Quốc Cữu đối với đứa con trai này có chút áy náy, khó khăn lắm mới
đậu tiến sĩ, đi Giang Ninh làm quan, lại tao ngộ Hoàng Phủ Vô Tấn binh
biến, giam giữ mấy tháng, mặc dù không có bị tra tấn cùng ngược đãi,
nhưng tâm tình của hắn lại rất sa sút, cũng may Hoàng Phủ Vô Tấn thả hắn ra, làm cho Thân Quốc Cữu thở dài nhẹ nhõm. Hai ngày nay, nhi tử đi ra
ngoài giải sầu, mới vừa vặn trở về, xem khí sắc của hắn, cũng không tệ.
Thân Kỳ Võ ngồi xuống, hắn do dự thoáng một chút, không biết nên nói như thế nào, Thân Quốc Cữu liếc mắt nhìn hắn, cười nói:
- Chuyện gì vậy? Không vui sao?
- Phụ thân, sáng hôm nay ta đi gặp cô cô, là nàng triệu kiến ta.
Cô cô trong lời nói của Thân Kỳ Võ chính là Thân thái hậu, thân thể Thân Quốc Cữu thoáng cái cứng ngắc lại, sau nửa ngày, hắn mới nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi không phải ra ngoài du ngoạn sao?
- Hài nhi đi Lam Điền, khi trên đường trở về vừa vặn gặp được hoạn quan tuyên chỉ, nói Thái hậu muốn gặp ta, nên ta đi.
Thân Quốc Cữu thấy ánh mắt nhi tử có chút lập loè, trong nội tâm không
khỏi cười lạnh một tiếng, vừa vặn gặp được, thiên hạ nào có sự tình
trùng hợp như vậy?
Hắn cũng không nói phá, không nhanh không chậm nói: