Hoàng Phủ Hằng chắp tay sau lưng, ở trong ngự thư phòng đi qua đi lại, hắn đang suy
nghĩ nên xử trí Trương Tấn Tiết như thế nào, hắn chắc chắn sẽ không dùng Trương Tấn Tiết nữa, coi như mình thiếu người, cũng sẽ không dùng hắn.
Hoàng Phủ Hằng đã quyết định, hắn chỉ là đang suy nghĩ, dùng cớ gì bãi
miễn Trương Tấn Tiết, dù sao hắn cũng thay mình giữ vững thành trì, nếu
như cứ bãi miễn hắn như vậy, sẽ bị người nói mình không trọng dụng công
thần.
Đúng lúc này, một gã hoạn quan ở cửa ra vào bẩm báo:
- Bệ hạ, Dương thái sư ở ngoài cung cầu kiến!
Dương thái sư là ông ngoại Dương Thịnh của Hoàng Phủ Hằng, cũng là người hắn tín nhiệm nhất, hắn vẫn cho là Dương Thịnh vẫn còn bị bệnh, không
nghĩ tới hắn đã bình phục, Hoàng Phủ Hằng lập tức đại hỉ, không ngớt lời nói:
- Nhanh tuyên Thái sư vào!
Lúc ấy Hoàng Phủ Hằng bãi miễn Dương Thịnh, cũng chỉ là bày tư thái, vì
dẹp loạn bất mãn nghiêm trọng của đám đại thần, kỳ thật trong lòng của
hắn rất minh bạch, Dương Thịnh sở dĩ binh bại, nguyên nhân căn bản là
quân Tề từ đông lộ đột phá phòng tuyến Huỳnh Dương, Lạc kinh báo nguy,
nếu không phải là mình lệnh hắn rút quân, để cho hắn ở lại đánh một
trận, Dương Thịnh chưa chắc đã bại.
Đám đại thần đều nói Dương Thịnh ngu ngốc vô năng, nhưng Hoàng Phủ Hằng
lại nhìn trúng lòng trung thành của hắn. Hơn nữa Hoàng Phủ Hằng cũng
biết, lúc này, nhất định phải bổ nhiệm một chủ tướng ổn trọng, kinh
nghiệm phong phú, cho nên hắn quyết định lại để cho Dương Thịnh làm chủ
soái, suất lĩnh đại quân nghênh chiến quân Ung Châu, cho dù cuối cùng bị bại, toàn quân bị diệt, nhưng thực chất bên trong Hoàng Phủ Hằng cũng
không cho rằng Dương Thịnh có tội. Hiện tại hắn quyết định bãi miễn
Trương Tấn Tiết, đang phát sầu không có người dùng, Dương Thịnh đã đến,
việc này làm cho hắn vô cùng mừng rỡ.
Một lát sau, Dương Thịnh đi đến, kỳ thật Dương Thịnh đã sớm ở ngoài cung chờ, hắn chờ Hoàng Phủ Giới đi ra, từ biểu lộ của Hoàng Phủ Giới, Dương Thịnh biết rõ, hắn đã thành công bảy thành, Hoàng Thượng đã nghi kỵ
Trương Tấn Tiết rồi.
Hoàng Phủ Hằng là ngoại tôn của Dương Thịnh, Dương Thịnh rất hiểu hắn,
biết nghi kỵ của hắn rất nặng, Trương Tấn Tiết lần này làm quá phận, cho dù lập nhiều đại công, Hoàng Phủ Hằng cũng không dùng hắn nữa.
Dương Thịnh quỳ xuống khóc không ra tiếng:
- Nghe nói bệ hạ chi tiêu khó khăn, thần chỉ hận mình là người có tội, không thể thay bệ hạ phân ưu.
Hoàng Phủ Hằng bước lên trước nâng hắn dậy:
- Thái sư, ngươi là ngoại công của trẫm, sao có thể quỳ chứ, mau mau đứng lên!
Hắn lập tức lệnh cho hoạn quan:
- Ban ghế cho Dương thái sư!
Dương Thịnh ngồi xuống, Hoàng Phủ Hằng lại nhìn một chút hắn, thấy hắn
tuy gầy ốm rất nhiều, nhưng khí sắc rất tốt, tinh thần cũng quắc thước.
- Thái sư hiện tại thân thể như thế nào?
- Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần hiện tại thân thể rất tốt, một ngày ăn một đấu gạo, uống rượu ăn thịt, hoàn toàn không có vấn đề.
Cái này đương nhiên là khoa trương mới nói như vậy, nhưng Dương Thịnh
chính là muốn để cho Hoàng đế biết rõ, hắn còn có thể trọng dụng.
Hoàng Phủ Hằng thở nhẹ một tiếng:
- Lần trước bãi miễn Thái sư, trẫm cũng là vì bị áp lực, kỳ thật trong
nội tâm trẫm minh bạch, Thành Trì đại bại, kỳ thật cùng Thái sư không
quan hệ, là Kinh sư tình thế nguy cấp, làm cho Thái sư chịu ủy khuất.
Dương Thịnh vội vàng khom người nói:
- Kỳ thật là thần tài sơ học thiển, chỗ tốt duy nhất của thần tựu là
luôn tuân thánh mệnh, tuyệt sẽ không làm sự tình bất trung bất nghĩa,
càng không có tâm oán bệ hạ, chỉ là thần hôm qua lên phố bị tiểu nhân
khi nhục, trong nội tâm rất khó chịu.
Hoàng Phủ Hằng khẽ giật mình, nộ sắc hiện ra:
- Ai dám khi nhục Thái sư!
Dương Thịnh liền đem chuyện ngày hôm qua hắn đi trà lâu nói một lần, cuối cùng thở dài nói:
- Một thương nhân, vì nước xuất lực là bổn phận của hắn, vậy mà bệ hạ
lại phong hắn làm Thượng Trụ quốc, aii! Hại bao nhiêu kẻ sĩ có tâm.
Dương Thịnh làm người cực kỳ giảo hoạt, hắn hiểu rõ Hoàng Phủ Hằng, hắn
biết nếu nói Trương Tấn Tiết tham ô nhận hối lộ, nói Trương Tấn Tiết tư
thông Hoàng Phủ Vô Tấn, những chuyện này lực sát thương không lớn, chính thức làm cho Hoàng Phủ Hằng không thể chịu được, là Trương Tấn Tiết tự ý phong quan. Trụ Quốc, Thượng Trụ quốc… chỉ có Hoàng đế mới có thể trao
tặng, Trương Tấn Tiết lại dám tự tiện làm, đây mới là đòn sát thủ đả đảo Trương Tấn Tiết.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Hằng đột nhiên biến sắc, mặt của hắn âm trầm đến
đáng sợ, trong mắt bắn ra sát cơ, hắn rốt cục không thể nhịn được nữa:
- Thái sư, ngươi có thể cai quản quân thủ thành không?
Dương Thịnh ngạo nghễ đáp:
- Thần mặc dù ngu dốt, nhưng vẫn hơn một thư sinh hiếu thắng!
Hoàng Phủ Hằng chậm rãi gật đầu, lời này nói rất đúng, Dương Thịnh dù
sao cũng không kém Trương Tấn Tiết, nhưng hắn vẫn không dám cưỡng ép huỷ bỏ binh quyền của Trương Tấn Tiết, làm cho Trương Tấn Tiết tạo phản.
Hắn suy nghĩ một chút, nhân tiện nói:
- Truyền ý chỉ của trẫm, phong Trương Tấn Tiết làm Dự Châu Trấn An Sử, ngay hôm nay rời kinh.
Hoàng Phủ Hằng là muốn cho Trương Tấn Tiết tự động đi tới Sở Châu, khi
đó sẽ khép Trương Tấn Tiết tội tư thông với Hoàng Phủ Vô Tấn, thiên hạ
sẽ không thể nói mình ghen ghét công thần.
Huỳnh Dương quận, Tề Vương cũng không có đi xa, hắn đóng quân ở kho lúa Huỳnh Dương, kiên nhẫn chờ đợi biến cố của Lạc kinh.
Trong thành Lạc kinh có mật thám do Thân Quốc Cữu bố trí xuống, Lạc kinh xảy ra chuyện gì đều nhất nhất nói cho Thiệu Cảnh Văn, từ việc Trương
Tấn Tiết sở tác sở vi. Thiệu Cảnh Văn liền biết rõ, Hoàng Phủ Hằng chắc
chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho Trương Tấn Tiết, chỉ là chiến sự gấp
gáp, không thể không dùng hắn, một khi chiến sự trì hoãn, tất nhiên sẽ
bãi miễn Trương Tấn Tiết. Mà Hoàng Phủ Hằng lại không có người có thể
dùng, vừa vặn Dương Thịnh đã khỏi bệnh, như vậy Dương Thịnh thay thế
Trương Tấn Tiết là thuận lý thành chương rồi, Thiệu Cảnh Văn liền thiết
lập ván cục, bố trí xuống kế phản gián này.
Hoàng Phủ Chung đã lấy được tin tức Lạc kinh, Trương Tấn Tiết bị điều
đến Dự Châu giữ chức Trấn An Sử, trong cơn tức giận ngã bệnh, Dương
Thịnh tiếp nhận chủ soái binh mã phòng ngự Lạc kinh, Lý Di bị điều làm
Lạc kinh Trị An Sử, chuyên môn đi bắt đạo tặc.
Hoàng Phủ Chung nhịn không được cười ha ha, hắn không thể không bội phục Thiệu Cảnh Văn lợi hại, vậy mà nhìn thấu Hoàng Phủ Hằng sẽ nghi kỵ công thần, bọn hắn lui binh, áp dụng kế phản gián, Hoàng Phủ Hằng quả nhiên
tự hủy Trường Thành.
Lúc này, một tên binh lính chạy tới, giơ một phong thơ lên cao:
- Điện hạ, thư tín của Thân Vương gia đã tới.
Ba chữ “Thân Vương gia” làm cho Hoàng Phủ Chung nghe rất chói tai, nhưng hiện tại hắn cũng chẳng quan tâm chuyện này, tiếp nhận thư tín mở ra
nhìn một lần, trong thư ước định ngày hai mươi tháng chín, hai quân một
lần nữa tiến công Lạc kinh, là ngày mai.