Hoàng Phủ Chung lắp bắp kinh hãi mốt loại dự cảm bất an tràn ngập vào
trong lòng của hắn, nếu như U Châu gặp chuyện không may thì hắn cũng lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Mưu sĩ Cao Ngang Dã là một trong những phụ tá của Hoàng Phủ Chung, y
chính là người khuyên Hoàng Phủ Chung lấy La Khải Phượng, mới khiến cho
Hoàng Phủ Chung nhận được sự ủng hộ của La Thiến.
Cao Ngang Dã khom người nói:
- Nghe nói Hoàng Phủ Vô Tấn phái ra trưởng sử Tề quận đi khuyên bảo Lưu
Hán Chương, thuộc hạ cảm thấy không ổn cho nên muốn điện hạ lập tức báo
tin cho Lưu Hán Chương, nhất định phải ổn định hắn lại.
Hoàng Phủ Chung giận dữ, tên khốn này làm không tệ, ta thăng hắn từ huyện lệnh làm trưởng sử bây giờ hắn phản ta trợ địch.
- Điện hạ hắn đã đầu hàng Vô Tấn khẳng định còn muốn leo lên cao hơn,
đây là chuyện bình thường điện hạ không nên để ý quá nhiều mấu chốt là
hắn là muội phu của Lưu Hán Chương, nếu như Lưu Hán Chương đầu hàng thì U châu nguy hiểm.
Hoàng Phủ Chung trầm ngâm một thoáng rồi nói;
- Lưu Hán Chương theo ta nhiều năm có lẽ không phản bội ta.
Cao Ngang Dã thầm thở dài trong lòng, đến thời khắc vận mệnh ai cũng
không xem xét tới giao tình, Tề vương là người danh bất chính ngôn bất
thuận nhất khó có thể làm người khác phục.
Nếu như hắn có thực lực mạnh mẽ có khi còn có người ủng hộ nhưng ngay cả hang ổ của hắn cũng bị người ta cướp mất thì sự ủng hộ với hắn ngày
càng thiếu đi.
Mặc dù nghĩ vậy Cao Ngang Dã cũng không dám nói rõ, đành phải hàm súc nói:
- Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, điện hạ vẫn nên viết một phong thư
chuyển nhanh cho Lưu Hán Chương, như vậy ổn thỏa một chút.
Hoàng Phủ Chung gật nhẹ đầu kỳ thật trong lòng của hắn cũng muốn như vậy, được rồi để ta viết.
Dừng một lúc hắn lại hỏi:
- Ta muốn hỏi tiên sinh, bây giờ ta nên trở lại Tề châu hay ở lại Dự châu.
Điện hạ cảm thấy thế nào?
- Trong lòng ta rất mâu thuẫn ta rất lo lắng cho người nành.
Hoàng Phủ Chung cau mày nói:
- Ta biết tướng sĩ tư quy nhưng mà chúng ta vừa đi vất vả lắm mới chiếm
lĩnh được Dự châu trong lòng ta thấy quay về cũng không cam lòng, quan
trọng hơn là, ta nếu như bị Hoàng Phủ Vô Tấn đánh bại thì không thể yên
ổn sống nữa, trong lòng rất loạn xin tiên sinh dạy ta.
Vấn đề này Cao Ngang Dã cũng đã suy nghĩ lâu hắn thấm thía nói;
- Đầu tiên thuộc hạ cho rằng vương phi cùng với thế tử không có việc gì, hẳn là đang trên đường đi tới lạc kinh nếu như vương phi và thế tử bị
bắt chúng ta hẳn đã biết rõ, Hoàng Phủ Vô Tấn nhất định sẽ dùng nó để đả kích uy vọng của điện hạ.
Hoàng Phủ Chung nghĩ nghĩ cảm thấy chuyện này hợp lý vương phi bị bắt khả năng này không lớn.
- Sau đó thì sao xin tiên sinh nói tiếp.
- Sau đó thuộc hạ cho rằng có ba sách thượng trung hạ, do điện hạ quyết định.
Hoàng Phủ Chung có hứng thú hắn ngồi xuống nói;
- Ngươi nói đi ta nghe.
- Trước hết nói về thượng sách, thượng sách là điện hạ có thể chia làm
hai đường một đường tiến về phía bắc tới U châu ngăn cản để Lưu Hán
Chương đầu hàng, một đường khác do điện hạ dùng quân chủ lực rút về đông quận chuẩn bị nghênh đón Hoàng Phủ Vô Tấn.
Nói xong thượng sách, Cao Ngang Dã nhìn Hoàng Phủ Chung Hoàng Phủ Chung không tỏ thái độ thúc giục nói:
- Tiên sinh mời nói đi, cùng ta cân nhắc.
- Được sau đó là trung sách trung sách chính là điện hạ phái chút quân
đội tiến lên U châu chủ lực thì tiếp tục đánh Lạc kinh sau đó dựa vào
Lạc Kinh đối phó với Hoàng Phủ Vô Tấn, mà hạ sách là triệt hồi đại quân
lao thẳng tới Tề châu nếu như Lưu Hán Chương không đầu hàng thì mệnh cho hắn theo U Châu xuôi nam hai quân phối hợp hành đông đoạt lấy Tề châu,
tam sách này điện hạ chỉ có thể chọn một mà thôi.
Hoàng Phủ Chung trầm tư trong chốc lát, hắn kỳ quái mà hỏi:
- Tiên sinh vì sao lại nói đoạt lại Tề châu là hạ sách cái này không thực tế sao?
Cao Ngang Dã lắc đầu nói:
- Lúc này có một vấn đề U Châu không bảo trụ vậy điện hạ có lẽ phải quay về Tề châu sẽ gặp U Châu và Sở châu liên thủ giáp công, Hoàng Phủ Vô
Tấn có thủy quân mạnh mẽ, điện hạ cho rằng mình có mấy phần thắng, nếu
như U Châu không hàng vậy thì tại sao còn muốn tác chiến trong cảnh nội
Tề châu, tại sao ở Dự châu không nghênh chiến chủ lực của Hoàng Phủ Vô
Tấn như vậy không phải tốt hơn sao.
Hoàng Phủ Chung gật nhẹ đầu nói rất có đạo lý, hạ sách anfy có thể buông tha cho hắn lại hỏi:
- Vậy còn thượng sách và trung sách nên chọn cái nào?
- Thần đề nghị chọn Trung sách.
- Vì sao/
Cao Ngang Dã âm hiểm cười:
- Rất đơn giản, Hoàng Phủ Vô Tấn khẳng định không muốn đồng thời đối phó với Ung châu và điện hạ nếu như thần không đoán sai thì quân Tây Lương
nhất định sẽ có hành động bức Ung châu rút quân, khi đó điện hạ sẽ đánh
bại Vô Tấn, không chỉ có thể thu hồi Tề châu mà ngay cả toàn bộ Dự châu
đều thuộc về điện hạ Ung châu cũng có thể tiếp cân.
Hoàng Phủ Chung giơ ngón tay lên khen:
- Tiên sinh quả nhiên cao minh.
Hà Gian quận, từ khi Sở châu tập kích bất ngờ Tề châu xong, quân coi giữ U châu xuất mười vạn quân theo dõi hướng đi của Tề châu một mặt hắn
không trợ gúp Hoàng Phủ Chung một phương diện khác hắn cũng lo lắng quân của mình có bị Sở châu công kích hay không Sở châu cường đại khiến hắn
vô cùng lo lắng.
Lưu Hán Chương là người ở Lỗ quận năm nay năm mươi tuổi xuất thân Lỗ
quận địa tộc, tòng quân ba mươi năm ở Tề châu có tư lịch rất sâu hắn làm giáo úy sau đó trở thành đô úy lại được thăng làm Tế Nam tướng quân,
năm năm trước đảm nhiệm chức Tề Thanh tiết độ sức làm phó sứ, bị Tề
vương Hoàng Phủ Chung lôi kéo cho nên thuần phục, Hoàng Phủ Chung sau
khi đánh hạ U châu mệnh cho hắn làm tổng quản nơi này, thống soái mười
vạn quân đội.
Thê nhi của Lưu Hán Chương đều ở phủ Tế Nam hắn nghe nói Tế Nam phủ bị
chiếm đóng thì lo lắng vạn phần, đã phái người đi tìm hiểu tin tức.
Buổi chiều ngày nọ Lưu Hán Chương đang ở trong đại trướng chờ Hoàng Phủ
Chung viết thư hắn vừa mới nhận được thư mà Hoàng Phủ Chung gửi hi vọng
có thể thuần phục, không nên bị thế cuộc trước mắt hù ngã, Hoàng Phủ
Chung nói cho hắn biết sẽ nhanh chóng đoạt lại Tề châu.
Lưu Hán Chương tuy tạm thời ổn định nhưng trong lòng hắn vẫn lo lắng tơi san nguy của người nhà, hắn hi vọng Hoàng Phủ Chung có thể nghĩ biện
pháp chuộc người nhà của hắn ra.
Đúng lúc này ở ngoài lều có binh sĩ bẩm báo;
- Báo Lưu tổng quản bên ngoài đại doanh đi tới một người, tự xưng là thân thích của đại nhân.