- Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn bỏ hoàng thượng mà trốn sao?
Trương Tấn Tiết nghiêm nghị quát hỏi.
Hơn mười tên thị vệ xấu hổ mà cúi đầu xuống bọn họ đúng là đang thương lượng trốn chạy một gã thị vệ nói:
- Tướng quốc hiện tại chỉ còn lại ba trăm thị vệ rất khó giữ vững.
- Vậy các ngươi giữ vững nội cung của hoàng thượng và hoàng hậu.
Trương Tấn Tiết giận dữ trong lòng ngay cả thị vệ cũng chạy trốn, chẳng
lẽ mọi người không biết tới hai từ trung nghĩa sao, hắn cũng không cần
thông báo chạy thẳng vào ngự thư phòng của Hoàng Phủ Hằng.
Ở trong ngự thư phòng cũng chỉ còn có hai tiểu hoạn quan ngồi ở cửa thấy hắn tiến tới bọ n họ sợ hãi tới mức đứng lên, Trương Tấn Tiết khoát tay ý bảo bọn chúng giữ im lặng, hắn từ từ đi vào trong thư phòng, chỉ thấy Hoàng Phủ Hằng ngồi ở thư án tay chống trán, thần sắc thống khổ, Trương Tấn Tiết thương cảm trong lòng, sớm biết ngày hôm nay lúc trước sao
không nghe hắn khuyên bảo.
- Bệ hạ.
Hắn tiến tới thi lễ.
Hoàng Phủ Hằng từ từ gật đầu thấy người tới là Trương Tấn Tiết thì hiện
ra biểu lộ phức tạp không biết là vui mừng hay là đắng chát.
Hắn tự giễu mình mà cười khổ một tiếng, khàn giọng nói;
- Trương tướng quốc còn chưa đi sao?
- Bệ hạ muốn thần đi đâu?
- Trẫm không còn gì tất cả mọi người đều đi rồi, tướng quốc tới Sở châu
mà làm quan lớn, tới đó nhất định sẽ được trọng dụng đi đi trẫm chuẩn
cho khanh đi, cái phòng này sẽ nhanh chóng bị sụp rồi.
Trương Tấn Tiết lắc đầu vô cùng kiên định nói;
- Bệ hạ sự tình còn chưa tới tình trạng xấu nhất, Lạc Kinh có trăm vạn
dân chúng, quân đội không dưới năm vạn, cửa thành còn có một vạn người
trung tâm với bệ hạ, lương thực còn tới 120 vạn thạch kho ngân ba trăm
vạn, còn có vô số vải vóc và tơ lựa, bệ hạ chỉ cần mở kho phóng lương
thực ổn định thế cục lấy ngân lượng chiêu mộ sĩ tốt, tăng thêm chắc chắn của thành trì, thần cho rằng nhất định sẽ có thể thủ vững Lạc Kinh.
- Thế nhưng mà có thể thủ bao lâu, một tháng hay là hai tháng, có ý nghĩa sao?
Hoàng Phủ Hằng thở dài:
- Trẫm đăng cơ không lâu, để cho Ung châu quân vào thành vậy trấn an dân chúng trẫm cũng không thẹn với lương tâm.
- Bệ hạ chán chường, vậy chúng ta ủng hộ bệ hạ làm sao được.
Trương Tấn Tiết thấy Hoàng Phủ Hằng mất đi niềm tin thì dứt khoát nói:
- Bệ hạ thần xin làm đại nguyên soái đi giết giặc, để cho thần tận trung đến cuối với bệ hạ.
Hoàng Phủ Hằng cảm động gật đầu:
- Ngươi có thể tùy cơ ứng biến, trẫm đề cho phép.
Hắn lấy ra kim bài đưa cho Trương Tấn Tiết:
- Bằng kim bài này giống như đích thân trẫm tới.
Trương Tấn Tiết nhận kim bài do dự một chút:
- Thần còn có thỉnh cầu mong bệ hạ đồng ý.
- Nói trẫm nghe.
Thần đề nghị đem Kinh Châu tặng cho Hoàng Phủ Vô Tấn đổi lại hắn tấn công Tề châu và Ung châu.
Hoàng Phủ Hằng cười khổ một tiếng:
- Cái này không cần tướng quốc phí tâm trẫm ba ngày trước đã truyền chỉ, phong Hoàng Phủ Vô Tấn làm đại đô đốc Kinh Châu đem Kinh Châu tặng cho
hắn rồi, chỉ tiếc rằng quyết định này quá muộn, không còn kịp rồi.
Trương Tấn Tiết gật đầu:
- Vậy thần điều binh bày trận, thuyên chuyển tất cả, mong bệ hạ chớ trách.
- Trẫm đã đem kim bài cho ngươi ngươi làm đi.
Trương Tấn Tiết thi lễ vội vàng rời đi, Hoàng Phủ Hằng nhìn qua hắn, lắc đầu tự nhủ.
- Hoàng Phủ Vô Tấn đến thì đã sao không đến thì đã sao?
Trong lòng Hoàng Phủ Hằng hối hận lớn nhất cũng không phải là để Dương
Thịnh làm đại nguyên soái mà chính là hắn lúc trước không nên định đô ở
Lạc Kinh nếu như định đô ở Tương Dương cục diện sẽ không giống như bây
giờ, bây giờ đường rút lui về Kinh Châu đã bị quân Tề cắt đứt, hắn hiện
tại đường lui cũng không có.
Hoàng Phủ Hằng từ từ nhắm mắt lại hắn hiện tại muốn ngủ một giấc, cái gì cũng không muốn biết.
Trương Tấn Tiết chạy tới cửa cung, ở cửa lớn gặp đại tướng quân Lý Di,
Lý Di suất lĩnh tám vạn quân thủ lại ở Huỳnh Dương, hắn quả bất địch
chúng quay trở về Lạc kinh, Hoàng Phủ Hằng cũng không trách tội lại bổ
nhiệm làm cửu môn đại tướng quân.
- Trương tướng quốc.
Lý Di vội vàng tới:
- Các binh sĩ yêu cầu phát lương nếu khong sẽ loạn.
Trương Tấn Tiết gật đầu trầm giọng nói:
- Ta biết rồi bệ hạ đã cho ta tùy cơ ứng biến ta hiện tại lập tức tới
kho ngươi trước hết cầm một trăm vạn lượng bạc chiêu mộ binh sĩ, chỉnh
đốn trị an, việc cấp bách là phải ổn định thế cuộc, Lý tướng quân chỉ
cần vững vàng một tháng thế cục sẽ có cải biến.
Lý Di cũng chắp tay nói:
- Chỉ cần cam đoan tiền bạc cho quân sĩ mệnh của hạ quan cũng thuộc về bệ hạ.
Hai người thương lượng với nhau sau đó chia nhau đi Trương Tấn Tiết
triệu tập mười mấy tiểu quan chưa đào tẩu, trọng thưởng cho bọn họ, mệnh cho bọn họ hiệp trợ mình khai mở kho lương bình ổn giá hàn, lại cho Lý
Di cầm năm trăm quân sĩ tiến hành phát và quản chế lương thực mua bán có hạn đồng thời bắt Lý Di chỉnh đốn quân kỷ phái quân đội tuần tra trên
phối giết hơn mươi tên côn đồ, thế cục Lạc kinh dần ổn định lại.
Hai ngày sau năm mươi vạn quân Ung châu và Tề châu bao vây Lạc Kinh bọn
họ cũng không tiến công vội mà đem Lạc kinh bao quanh đối với bọn họ mà
nói cái khó hiện tại chính là công phá Lạc Kinh xong cần phải làm gì bây giờ, Lạc Kinh quy về ai, Tề châu Ung châu đều muốn trước đàm phán xong
mới có thể công thành.
Ở trong đại doanh Hoàng Phủ Chung ngồi trên một cái ghế mềm nhắm mắt hưởng thụ ánh mặt trời ôn hòa.
- Có tin tức tình báo ở Sở châu không?
Đây chính là chuyện mà Hoàng Phủ Chung lo lắng nhất Tề châu binh lực hư
không là điều hắn lo lắng nhất, nếu Hoàng Phủ Vô Tấn mà thừa cơ lao vào
thì thê thảm rồi.
Tháng tám hạ tuần Tề châu tiết thu nồng đậm, đã qua trung thu sớm muộn gì thời tiết cũng lạnh hơn.
Tại Chúc A huyện của Tề quân đây chính là huyện thành gần Hoàng Hà nhất, cách Hoàng Hà khong tới ba dặm, trên bến thuyền tu kiến hàng trăm kho
hàng lớn, cũng đem bến thuyền khuếch trương rộng ra, có thể neo giữ
thuyền lớn năm nghìn thạch.
Đúng lúc này một tên binh sĩ đang nhìn phong cảnh Hoàng Hà đột nhiên
thấy ở trên đó xuất hiện từng chấm đen y kinh ngạc mà quát to:
- Các ngươi nhìn xem đó là cái gì.
Một tên lính khác cũng tiến lên hướng về phía mặt sông mà nhìn lại, trong mắt hiện ra biểu lộ khiếp sợ:
- Trời ạ đó là chiến thuyền.
Một lão binh nhìn ra những điểm đen này hắn kinh hô một tiếng hướng về phía sau lui lại hai bước lầm bầm lầu bầu:
- Rõ ràng là chiến thuyền một nghìn thạch, là ai tới đây?
- Mau mau gõ cảnh báo.
- Đang đang.
Từng thanh âm cảnh báo chói tai vang lên.
Một lúc sau hơn mười tên lính xông tới, tên giáo úy quát hỏi:
- Chuyện gì xảy ra.
Hắn đẩy mọi người tới trước vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt hắn đã trầm thấp hô lên một tiếng: