- Thần cho rằng hoàn toàn có thể, Hạ Thiên Tuyệt là con của tả vệ đại
tướng quân Hạ Tranh là danh tướng thế gia, túc trí đa mưu nếu bệ hạ dùng hắn làm đại nguyên soái thì tốt hơn Dương Thịnh gấp trăm lần.
- Vậy sao?
Hoàng Phủ Hằng đột nhiên bạo giận, hung hăng đá một cước làm ngã cái bàn hét lớn:
- Hắn sẽ cầm đầu của trẫm mà đi nhận thưởng, hắn đã suất quân đầu hàng Hoàng Phủ Chung rồi ngươi không biết sao?
Trương Tấn Tiết ngạc nhiên Hạ Thiên Tuyệt đầu hàng, chuyện này làm sao có thể.
- Cái này... bệ hạ... thần thực sự không biết.
Hoàng Phủ Hằng cơ hồ muốn giận điên lên hắn đặt mông ngồi xuống nổi giận đùng đùng nói:
- Trẫm mệnh cho hắn tới Bành Thành tiếp ứng Hoàng Phủ Vô Tấn, không ngờ
hắn suất quân tiến tới Tế Âm quận đầu hàng Hoàng Phủ Chung, Trương tướng quốc, ông cho rằng hắn là danh tướng thế gia, có thể thay Dương Thịnh
làm đại nguyên soái, ừ đúng hắn là danh tướng thế gia Dương Thịnh là
người bình thường, nhưng Dương Thịnh không bán đứng trẫm, trẫm vong y
cũng vong ngươi hiểu không?
Trương Tấn Tiết thở dài một hơi, Hạ Thiên Tuyệt đầu hàng Tề vương là vì
Tấn Châu binh bại, mãnh liệt yêu cầu giết Dương Thịnh mà Hoàng Phủ Hằng
lại không truy cứu trách nhiệm còn tiếp tục dùng Dương Thịnh làm đại
nguyên soái, làm cho hắn thất vọng, đại thế đã mất hắn làm sao có thể
không hàng.
Tuy đây là một lý do nhưng hắn cũng biết là gượng ép nguyên nhân căn bản là Hạ Thiên Tuyệt biết Dự Châu khó có thể bảo toàn nói cho cùng vẫn là
bo bo dữ mình, đều là con của tiên đế ai làm hoàng đế thì cũng không
phải là Đại Ninh vương triều sao?
Trương Tấn Tiết chỉ đành yên lặng đứng dậy cáo lui:
- Thần cáo lui.
Hoàng Phủ Hằng cũng cảm thấy thái độ của mình có phần nghiêm khắc hắn liền hòa hoãn ngữ khí rồi nói;
- Trương tướng quốc cân nhắc vì xã tắc trẫm rất cảm động nhưng trẫm đăng cơ không lâu, đối với quân đội khống chế chưa sâu, càng có ít người
trung thành và tận tâm với trẫm, Dương Thịnh tuy bình thường nhưng hắn
ít nhất cũng khiến trẫm tin tưởng, hắn sẽ không phản bội trẫm, trẫm cũng có chỗ khó.
- Thần hiểu được nếu như tác chiến với dị tộc thì sẽ không có vấn đề này.
Hoàng Phủ Hằng cười khổ một cái, Trương Tấn Tiết nói tới điểm quan trọng hắn làm sao không biết.
- Trương tướng quốc ông lui xuống đi trẫm muốn cân nhắc trong chốc lát.
Trương Tấn Tiết thi lễ lui xuống, Hoàng Phủ Hằng nhìn qua địa đồ sáu
mươi vạn đại quân hai mặt giáp công hắn, lúc này thật sự là lành ít dữ
nhiều rồi, muốn phá khốn cục trước mắt chỉ có thể trông cậy vào Hoàng
Phủ Vô Tấn, hai mươi vạn đại quân Tây Lương tiến công Quan trung, hai
mươi vạn Sở quân tiến công Tề châu vây Ngụy cứu Triệu, Ung Tề tất phải
lui binh.
Nhưng hắn cũng biết muốn Hoàng Phủ Vô Tấn xuất binh là chuyện không thể
nào, hắn cũng biết Hoàng Phủ Vô Tấn muốn gì hắn muốn Kinh Châu nhưng
Kinh Châu là đường lui duy nhất của mình Hoàng Phủ Hằng lo nghĩ thật sâu liền thở dài một tiếng, tình thế khó khăn rồi.
Trương Tấn Tiết rời khỏi cung mọi người đều xúm lại hỏi:
- Tướng quốc hoàng thượng có bãi miễn Dương Thịnh không?
Trương Tấn Tiết thở dài lắc đầu:
- Thiên mệnh đã thế ta không thể vãn hồi mọi người giải tán đi.
Mọi người ngạc nhiên trong lòng Trương Tấn Tiết tràn ngập sầu lo hắn
cũng không nói nhiều chắp tay sau lưng mà ảm đạm rời đi, chúng đại thần
hai mặt nhìn nhau ai cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Trở lại phủ Trương Tấn Tiết vào trong thư phòng phân phó cho hạ nhân thân thể của hắn không khỏe, ai cũng không gặp.
Tâm tình của Trương Tấn Tiết lúc này rất mệt, trong thời khắc nguy cấp
Hoàng Phủ Hằng lại ngu ngốc phân cho Dương Thịnh ngu ngốc vô năng, mà Hạ Thiên Tuyệt lại hàng tề, Trương Tấn Tiết thở dài một hơi hắn đã cảm
nhận được Dự châu sắp diệt vong.
Đại thụ đổ chim thú đều tan, Trương Tấn Tiết hắn nên đi nơi nào?
- Lão gia.
Ở bên ngoài có quản gia bẩm báo:
- Nhị công tử phái người đưa tin tới.
Nhị công tử chính là Trương Dung hắn đảm nhiệm chức cao ở Sở châu, đúng
lúc này phái người đưa thư tới khiến cho Trương Tấn Tiết nghĩ tới điều
gì đó hắn lập tức phân phó:
- Để cho hắn tới đây.
Một lát sau một nam tử tiến tới thi lễ:
- Tiểu nhân Triệu Mông phụng mệnh của Trương sứ quân tới đây đưa tin cho tướng quốc.
Hắn lấy ra một phong thư cung kính đưa lên, Trương Tấn Tiết tiếp nhận thư lại hỏi hắn:
- Con ta có để lại lời nhắn gì không?
- Trương sứ quân có một câu để ta chuyển giao cho tướng quốc, huynh đệ
hai người đều ở phía Nam trường giang, hi vọng phụ thân cũng có thể đi
qua.
Trương Tấn Tiết gật đầu hắn hiểu được ý tứ của con trai trưởng Trương Quần của mình.
- Ngươi vất vả rồi đi xuống dưới nghỉ ngơi.
Trương Tấn Tiết phân phó quản gia:
- Thưởng năm mươi lượng bạc chiêu đãi thật hậu.
Người đưa tin vô cùng cảm kích, cùng quản gia lui xuống, Trương Tấn Tiết mở thư ra thấy câu nói đầu tiên là :
- Lương vương muốn lấy thiên hạ nguyện dùng phụ thân làm tướng.
Trương Tấn Tiết trong lòng run lên tiếp tục nhìn xuống trên cơ bản là
phân tích thế lực trong thiên hạ cuối cùng kết luận Hoàng Phủ Vô Tấn
nhất định quét ngang thiên hạ, trọng đoạt Tấn An đế vị.
Những lời này Trương Tấn Tiết đều biết nhưng cuối cùng nhi tử lại hữu ý vô tình để lại một câu:
- Lần tranh đoạt Trung Nguyên này, Lương vương dù mặc dù tiến về phía nam nhưng ý không ở Lĩnh Nam.
Những lời này khiến cho Trương Tấn Tiết ngạc nhiên một hồi, chẳng lẽ Hoàng Phủ Vô Tấn đánh Quảng châu là hư binh sao?
Hắn luống cuống tay chân tìm ra một bức bản đồ, bày ra trước mặt mà nhìn kỹ, ngón tay chỉ vào Bà Dương quận không sai, Bà Dương quận dựa vào Lâm Xuyên quận cách Kinh Châu không xa, Trương Tấn Tiết chấn động chẳng lẽ
Vô Tấn muốn lấy Kinh Châu sao?
Chờ một chút khả năng này không lớn, Hoàng Phủ Vô Tấn không lâu mới được Hoàng Phủ Hằng thừa nhận làm cháu của Tấn An hoàng đế hắn nhân lúc này
mà hôi của sẽ mất đi đại nghĩa, bị thế nhân khinh thường, cho nên chắc
hắn sẽ không làm vậy, Tô Tốn ở Sở châu nhất định sẽ không cho hắn làm.
Nếu như ý của Hoàng Phủ Vô Tấn không ở Kinh châu thì ở nơi nào?
Ánh mắt của Trương Tấn Tiết nhìn lên Tề châu, chẳng lẽ Hoàng Phủ Vô Tấn ý ở Tề châu sao, nếu như vậy thì đúng là một nước cờ tuyệt diệu.
Trương Tấn Tiết kích động trong lòng, hắn đứng lên muốn đi bẩm báo với
hoàng đế, nhưng hắn chỉ có thể từ từ ngồi xuống hắn hiểu rõ Hoàng Phủ
Hằng y là người đa nghi, nếu như mình nói cho y biết là do con mình ám
chỉ thì y sẽ hoài nghi mình cấu kết với Sở châu, mình chạy tới thì không sáng suốt.