- Không cần khách khí như vậy nói những tin tức các ngươi kiếm được ở Bà Dương quận và Vĩnh Gia quận đi.
Hai gã thủ hạ nhìn nhau một tên thủ hạ cao gầy cất tiếng:
- Vậy để ty chức nói trước, ty chức đi Bà Dương quận ở gần Bà Dương quận Hoàng Phủ Vô Tấn đã tập kết bảy vạn đại quân do đại tướng số một của
hắn là Trương Nhan Niên thống soái, trên đường đều là xe ngựa vận lương
từ Trường Giang mà tới, ty chức mua được một gã tiểu quan hắn cho vào
nhà kho xem thì bên trong vô cùng đồ sộ ít nhất phải có trăm vạn thạch
lương thực.
Đàm Cử gật đầu hỏi tên còn lại:
- Vĩnh Gia quận thế nào?
- Bẩm tiên sinh bên Vĩnh Gia quận cũng tụ hợp hơn ba vạn đại quân nhưng
lương thảo không nhiều, ta cũng nhìn thấy tối đa chỉ đủ cho quân đội
dùng nửa tháng rất là kỳ quái.
- Cái này cũng không có gì kỳ quái.
Đàm Cử nở ra nụ cười:
- Lương thực ở Vĩnh Gia quận sẽ theo đường thủy đưa tới cho nên ngươi
không nhìn thấy là bình thường, còn thấy tình huống gì nữa không?
- Nghe nói Lĩnh Nam ngũ quân phủ đô đốc đã điều binh tới phía bắc đoán chừng muốn lợi dụng địa hình đối kháng quân Sở Châu.
- Hừ bọn họ làm vậy là mười phần sai rồi.
Đàm Cử hừ nhẹ một tiếng hắn dừng ở trên địa đồ thản nhiên nói:
- Hoàng Phủ Vô Tấn ở Bà Dương quận cùng Vinh Gia quận bố trí quân đội
chỉ là tư thái quân đội chính thức của hắn là thủy quân, Hoàng Phủ Vô
Tấn sẽ cho mấy vạn thủy quân bất ngờ tập kích Quảng Châu thành, một lần
chiếm lĩnh Nam Hải quận, ngũ quân phủ đô đốc cuối cùng phải đầu hàng,
bây giờ là ngày hai mươi tháng bảy ta đoán chừng chiến dịch này sẽ chấm
dứt vào cuối tháng tám.
- Vậy bọn họ liệu có thể khi kết thúc sẽ tiến lên phía bắc đánh Tề châu không?
Thủ hạ lo lắng hỏi.
Đàm Cử lắc đầu:
- Dễ vậy sao, chiêm cứ chỉ là bước đầu tiên, còn rất nhiều chuyện không qua nửa năm hắn không khống chế được Quảng Châu.
Đàm Cử thở dài một tiếng nói với hai gã thủ hạ:
- Các ngươi lui xuống trước đi.
Hai gã thủ hạ cáo từ rời đi Đàm Cử vẫn đi đi lại lại trong phòng , cho
dù dấu hiệu cũng cho thấy quân Sở Châu chuẩn bị xuôi nam đối với một
tướng lãnh mà nói hắn cho rằng chuyện này không có vấn đề gì nhưng hắn
là mưu sĩ thế cục phức tạp tháng tám Tề vương sẽ đem quân quy mô tiến
tới Dự Châu, xuất hiện tình hình hư không ở Tề châu lúc này nếu như Sở
châu thừa cơ công chiếm Tề châu thì hậu quả không lường được.
Đàm Cử cảm thấy áp lực của mình rất lớn hắn cần phải báo cáo chi tiết
tình huống ở đây cho Tề vương nhưng hắn lại sợ hãi đây là sách lược của
Hoàng Phủ Vô Tấn, hư công Quảng Châu mà thôi.
Theo lý Hoàng Phủ Vô Tấn không thể biết được giữa tháng tám Tề vương sẽ
tiến công quy mô và o Dự châu đây là tầng lớp cao tầng của Tề vương và
Ung Kinh quyết định vô cùng bí mật, trừ phi là bên Ung Kinh có người
tiết lộ.
Đàm Cử thở dài, muốn phán đoán Hoàng Phủ Vô Tấn hư hay thực công Quảng
Châu thì còn có một chứng cứ trọng yếu hắn đang chờ Thuật Dương quanaj
bẩm báo.
Đàm Cử đi tới trước địa đồ nhìn chằm chằm lên hòn đào ở Thuậnt Dương
quận này nếu như Hoàng Phủ Vô Tấn muốn đánh Tề châu thì sẽ đi dường
thủy, mấu chốt là phải xem xem hắn ở đó có chuẩn bị chiến đấu hay không
nếu như có thì bảy thằng nắm chắc Hoàng Phủ Vô Tấn tiến công Quảng Châu
là giả, có ngụy trang.
Đúng lúc này một tiểu nhị vội vàng tiến lớn, mang một bức thư lên nói:
- Tiên sinh bên Thuật Dương truyền tới tin tức.
Đàm Cử chấn động tinh thần hắn đang suy nghĩ thì tin đã tới rồi, hắn gấp gáp tiếp nhận thư, lấy ra bức thư bên trong do chim bồ câu mang tới,
bên trong chỉ có một câu: Toàn bộ đều yên bình không có động tĩnh gì.
Đàm Cử nhẹ nhàng thở ra một hơi, bến cảng Thuật Dương không có phát sinh chiến đấu vậy Hoàng Phủ Vô Tấn không có khả năng lớn đánh Tề châu, Đàm
Cử cũng không biết cảm thấy thất lạc hay là may mắn nhưng mà hắn có thể
khẳng định hiện tại có thể hồi báo cho Tề vương, Đàm Cử từ từ ngồi
xuống, lấy ra một tờ giấy tóm tắt tình huống lại rồi bắt đầu chuyển thư
về Tề châu.
Sở Châu chuẩn bị đánh Quảng châu việc chuẩn bị vẫn vô cùng khẩn trương,
đồ quân nhu trên cơ bản đã lên thuyền, tám trăm chiếc thuyền bỏ neo ở
bên ngoài mặt sông Giang Ninh, thủy quân cùng với Mai Hoa quân đội cũng
đã tập kết, ngày hai mươi hai tháng bảy thời gian xuất phát cuối cùng
cũng đã tới.
Sáng sớm trên bến thuyền Giang Ninh đứng dày đặc tướng sĩ, năm vạn đại
quân áo giáp sáng loáng, xếp hàng chỉnh tề, bọn họ chính là những quân
lính tinh nhuệ nhất ở Sở châu.
Lần xuất chinh này thân mang trọng đại do Hoàng Phủ Vô Tấn tự mình thống soái, ở góc bến thuyền Vô Tấn làm bàn giao cuối cùng cho Chu Tín, Chu
Tín là trưởng sử đại đô đốc phủ Giang Ninh, nếu như đại đô đốc không ở
đó thì mọi chuyện do hắn quyết định.
- Điện hạ xin yên tâm có thuộc hạ Sở châu sẽ không sao.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu từ thế cuộc trước mắt mà nói, Sở châu không
việc gì nhưng Vô Tấn không chỉ cân nhắc tới an toàn của Sở châu mà còn
chiến lược Kinh châu.
- Trương Nhan Niên hiện tại đang ở Bà châu, một khi quân Dự Châu tan tác thì có thể mệnh cho Trương Nhan Niên đông tiến Dự Chương quận, đến lúc
đó ta sẽ liên hệ với ngươi.
- Được chúng ta sẽ chú ý liên hệ.
Chu tín nhìn qua Vô Tấn lên xe ngựa rồi cười nói.
Tô Hạm hiện tại vẫn còn đang nghỉ ngơi sau khi sinh, lần này tới tiễn Vô Tấn chỉ có Tề Phượng Vũ, Kinh Nương và Ngu Hải Lan.
Hoàng Phủ Vô Tấn đi tới trước cửa sổ xe, khẽ vỗ vỗ vào mặt con trai
trưởng mới đầy tháng, khuôn mặt béo trắng vô cùng đáng yêu, Vô Tấn cười
nói:
- Phụ thân phải xuất chinh rồi con phải ngoan ngoãn đó.
Kinh Nương giơ bàn tay nhỏ bé của nó lên, vẫy vẫy cười nói:
- Phụ thân đi đường cẩn thận.
Tiểu gia hỏa không biết phát sinh chuyện gì nhưng cũng cảm thấy náo nhiệt hưng phấn mà nhảy múa.
- Tam lang huynh bao giờ thì trở về?
- Phượng Vũ lo lắng mà hỏi.
Vô Tấn minh bạch lo lắng của nàng liền cầm chặt tay của nàng rồi nói:
- Yên tâm đi trước khi muội sinh con ta nhất định trở về.
Hắn lại nói với Ngu Hải Lan:
- Sư tỷ ta không ở nhà, vất vả cho nàng chiếu cố người nhà và tổ mẫu hơn một chút.
Ngu Hải Lan khẽ cười nói:
- Chàng yên tâm, sự tình trong nhà mọi người sẽ cùng nhau xử lý cho tốt, đại tỷ bên kia khôi phục rất tốt, mấy tháng nữa có thể khỏe rồi không
thành vấn đề.