Tề vương Hoàng Phủ Chung chiếm lĩnh Tề Châu và U châu khiến cho Dự châu bốn phía thụ
địch, mười lăm vạn quân ở Tấn Châu toàn quân bị diệt khiến cho quân Đông Ninh dao động quân tâm, vương triều gặp phải nguy cơ cực lớn.
Đúng lúc đó ở trong phố lớn ngõ nhở ở Lạc kinh bắt đầu truyền bá một tin đồn.
Bách phú tửu lâu, từ khi đôn hoàng quận vương Hoàng Phủ Dật Biểu chết ở
Hoa Thanh cung, Nam sơn phái cũng giải tán mà Bách Phú thương hội xuất
hiện sự phân liệt, vì đại bộ phận hoàng tộc ở Ung Kinh cho nên sản
nghiệp Bách Phú tửu lâu ở Lạc Kinh và Dự Châu đều thuộc về Hoàng Phủ Anh Tuấn, cháu trai của Hoàng Phủ Dật Biểu, tòa tửu lâu ở Lạc Kinh này cũng không phải là ngoại lệ.
Sinh ý của Bách Phú tửu lâu vẫn y nguyên nóng như trước cũng không chịu
sự ảnh hưởng của chiến tranh, mà Tấn Châu thảm bại cùng với U Châu đổi
chủ trở thành chủ đề đàm luận của khách uống rượu, vương triều Đông Ninh sẽ đi theo con đường nào.
Hôm nay là ngoại lệ, một tin tức kinh người đang truyền bá trong Lạc Kinh khiến cho ngay cả Bách Phú tửu lâu cũng xôn xao.
- Ngươi có biết không?
Một gã uống rượu trên bàn lớn tiếng với tất cả mọi người:
- Lương vương Hoàng Phủ Vô Tấn là cháu của Tấn An hoàng đế, là con của
thái tử Thiên Phượng, Tấn An hoàng đế muốn phục hồi lại rồi.
Ở trong hành lang nghị luận liên tục sau đó một tiếng vang lên:
- Hồ nhị ngươi nói lời này có căn cứ gì?
Một người lớn tiếng hỏi.
- Hiện tại toàn bộ kinh thành đều truyền ra các ngươi không tin thì hỏi
Chung lão gia tử, năm đó hắn cũng tham gia Tấn An biến cố.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía một lão nhân tóc bạc trắng xóa, lão nhân cười mắng:
- Tên Hồ hầu tử này cái gì mà ta đã tham dự Tấn An biến cố khi nào?
- Lão gia tử ông không phải là thị vệ cung đình năm đó sao, ít nhiều cũng biết nội tình.
Khách uống rượu ở trên bàn lớn tiếng nói với y.
- Chung lão gia tử ông nói đi, tin tức này đến tột cùng là thật hay giả?
Mọi người đều tràn ngập sự mong chờ Chung lão gia tử cảm thấy vinh quang vô cùng, hắn cũng vuốt râu đắc ý nói:
- Năm đó sau chính biến nội cung, mọi chuyện vẫn không chấm dứt, toàn bộ kinh thành đều giới nghiêm binh sĩ từng người đều bị điều tra, tất cả
các cung đình thị vệ đều bị nghi ngờ, ta nhớ rõ ràng đều hỏi chúng ta có liên quan tới thị vệ đông cung hay không, cho nên ta suy đoán Thiên
Phượng thái tử lúc đó chạy thoát rồi.
Mọi người a lên một tiếng sợ hãi thán phục, một van sĩ khác bỗng nhiên nói:
- Ta nhớ ra rồi, ta đã xem qua một cuốn sách năm đó Quách thượng thư ghi chép hình như là thái tử bị vài tên cung đình thị vệ cứu đi.
Ở trong hành lang tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, nếu như Thiên Phượng thái tử không chết vậy thì hắn khẳng định có hậu nhân, Hoàng Phủ Vô Tấn kia có khả năng là cháu của Tấn An hoàng đế năm đó Lương vương không
phải có quan hệ rất tốt với Tấn An hoàng đế sao?
- Khó trách thái hậu thích Hoàng Phủ Vô Tấn như vậy, tự mình làm chủ hôn cho hắn hóa ra Hoàng Phủ Vô Tấn chính là cháu trai ruột của bà.
Mọi người cứ cẩn thận phân tích, manh mối ngày càng rõ, Hoàng Phủ Vô Tấn có lẽ chắc chắn là cháu của Tấn An hoàng đế rồi.
Lúc này hai khách nhân uống rượu bỗng nhiên biến mất, hắn nhanh chóng đi vào trong hẻm nhỏ cách Bách Phú tửu lâu không xa, tìm một tòa nhà, dùng một tiết tấu đặc biệt gõ cửa, cửa mở ra một nam tử ba mươi mấy tuổi
nhìn hắn một cái, cả hai sau đó tiến vào nhà.
- Tổng quản có ở đây không?
- Có đang ở chỗ hậu viện.
Hai người bước vào hậu viện, một gã bạch y nam tử đang cẩn thận xem thư ở trên bồ câu.
- Tham kiến tổng quản.
Nhị hồ thi lễ.
- Chuyện ta giao ngươi làm tốt chưa?
Trung niên nam tử từ từ hỏi.
- Hồi bẩm tổng quản ty chức phụ trách toàn bộ khu vực, hiệu quả vô cùng tốt.
- Ừ.
Trung niên nam tử gật đầu, chuyện này vô cùng tốt, có thể khai báo với Thân Quốc Cữu.
Hắn đem bồ câu ném ra không trung, bồ câu bay lên trên không xoay vài vòng rồi bay về phía Ung kinh.
Trung niên nam tử nhìn thấy bồ câu đã bay xa thì từ từ nói:
- Phía trên có lệnh bước tiếp theo là phải truyền bá Hoàng Phủ Vô Tấn sắp tiến công Lạc Kinh, cướp lấy ngôi vị.
Ở trong ngự thư phòng của Tử Vi cung, Hoàng Phủ Hằng ngồi yên trên ghế
rồng, ánh mắt nhìn bức bản đồ trên tường, có một vết đỏ trên bản đồ,
chính là Tấn Châu, hiện tại đã mất rồi.
Lúc này trong lòng của Hoàng Phủ Hằng tràn ngập cảm giác thất bại, nỗi
thống khổ tràn ngập trong lòng của hắn, lúc này hắn cũng nghe được một
tin tức xôn xao đó là thân thế của Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn là cháu ruột
của Tấn An hoàng đế, đúng là không thể tin được.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, tin tức này có khả năng là thực, bởi
vì lúc trước hắn từng hoài nghi thân phận thật sự của Hoàng Phủ Vô Tấn,
sau đó lại tìm Hoàng Phủ Duy Minh chứng thực.
Hoàng Phủ Hằng đứng lên, ở trong phòng đi đi lại lại hắn đang nghĩ tới
một chuyện khác, bây giờ không phải alf lúc vạch trần, hắn đang cần sự
trợ giúp của Hoàng Phủ Vô Tấn, mà Hoàng Phủ Vô Tấn đột nhiên biến thành
cháu trai của Tấn An hoàng đế hắn hoài nghi đây có phải là thủ đoa của
Thân Quốc Cữu, nhưng lời đồn cũng không phải là vô căn cứ, vậy đâu mới
là thực đây?
- Bệ hạ Tô thượng thư tới.
Hoạn quan ở cửa bẩm báo.
- Truyền hắn tiến tới đây.
Tiếng bước chân vang lên, Tô Hàn Xương bước nhanh tới thi lễ thật sâu:
- Vi thần Tô Hàn Xương tham kiến bệ hạ.
- Tô ái khanh miễn lễ.
Hoàng Phủ Hằng chăm chú nhìn biểu lộ của Tô Hàn Xương, trước khi Tô Tốn
kiên trì cáo lui làm cho hắn kỳ quái và băn khoăn hiện tại đã có phản
ứng chẳng lẽ Tô gia biết rõ thân phận thực sự của Hoàng Phủ Vô Tấn rồi
sao, hắn cảm thấy chuyện này tất yếu phải hỏi Tô Hàn Xương.
- Tô ái khanh lời đồn về Hoàng Phủ Vô Tấn khanh có nghe không?
Hoàng Phủ Vô Tấn tuy hỏi hời hợt nhưng biểu hiện ra hắn đối với chuyện
này rất để tâm, Tô Hàn Xương trong lòng lo lắng dựa theo thương nghị với phụ thân hắn cũng muốn từ quan mà đi tới Sở châu làm thứ sử nhưng không phải là hiện tại, mà là đợi sau khi Tô gia con cháu toàn bộ tới đó, ít
nhất phải nửa năm sau.
Nhưng hắn thật sự không ngờ mới vài ngày mà bí mật đã truyền ra cũng may là lời đồn hắn có thể phủ nhận, đây là chuyện duy nhất hắn có thể dựa
vào.
- Bệ hạ thần cũng nghe những lời đồn đãi kia, thần cảm thấy rất vớ vẩn,
Hoàng Phủ Vô Tấn làm sao có thể là cháu của Tấn An hoàng đế, tuyệt không thể nào, hiển nhiên là có người cố tình truyền bá phá hư quan hệ giữa
bệ hạ và Lương vương.
- Ừ trẫm cũng đang cân nhắc, Tô ái khanh Tô các lão cáo lão lui về khiến cho trẫm rất tiếc hận tại sao các lão lại lui khanh có biết không?