- Có lẽ chúng ta đều làm sai một chuyện hiện tại cũng không có cách nào.
Hắn dừng ở Tô Hàn Xương chậm rãi nói:
- Ngươi thề với ta chuyện ta nói cho ngươi biết hôm nay tuyệt đối không
cho bất luận kẻ nào biết, ngay cả thê tử và con cái cũng không thể nói,
còn bên Hàn Lâm nếu như ta cảm thấy cần thiết sẽ cho hắn biết, nhớ kỹ
chưa?
- Đây là tính mạng của cả nhà Tô gia, ngươi không thể ngu ngốc.
Tô Hàn Xương từ nhỏ lớn lên tới giờ chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt của
phụ thân ngưng trọng như thế, hắn không biết chuyện gì xảy ra hơi lo
lắng gật đầu:
- Phụ thân con nhất định không nói.
Tô Tốn đứng lên khóa trái cửa lại, lấy từ trên giá sách ra một quyển sách, đưa cho Tô Hàn Xương:
- Quyển sách này ngươi còn nhớ không?
Tô Hàn Xương thấy đây chính là cuốn Đại An vương triều cung biến ký,
chính là quyển sách viết về Tấn An biến cố, về sau Quách thượng thư vì
viết nó mà bị giết, quyển sách này cũng bị cấm, bọn họ có giấu một bản,
hắn mười mấy năm trước đã đọc qua.
- Phụ thân quyển sách này con đã đọc qua, hôm nay chuyện phụ thân muốn nói và nó có quan hệ sao?
- Có quan hệ quan hệ cực lớn.
Tô Tốn lật một trang trong đó rồi nói:
- Trên sách nói thái tử chưa chết, được Tấn An lục dũng sĩ cứu ra ngoài
cung không biết tung tích, thái tử này chính là Thiên Phượng thái tử,
cũng chính là trưởng tử của Tấn An hoàng đế, hắn xác thực không chết, ta lần này ở Sở Châu nhìn thấy hậu nhân của hắn, chính là cháu trai của
Tấn An hoàng đế.
- Phụ thân nhưng vậy thì quan hệ gì tới Tô gia chúng ta? Đã bốn mươi năm rồi chẳng lẽ hắn còn muốn trở lại vị trí cũ sao?
Tô Hàn Xương cuối cùng cũng minh bạch phụ thân vì sao khác thường, trong lòng hắn vô cùng bất mãn, chuyện này quan hệ gì tới Tô gia bọn họ,
chẳng lẽ phụ thân muốn rước họa vào thân sao?
Tô Tốn thấy nhi tử bất mãn thì lắc đầu thản nhiên nói:
- Ngươi biết hắn là ai không?
Tô Hàn Xương nhịn không dược nói:
- Con quản hắn là ai làm gì, dù sao hắn cũng không phải con rể của con.
- Ngươi nói đúng.
Tô Tốn hạ giọng nói:
- Hắn chính là con rể của ngươi, Hoàng Phủ Vô Tấn.
- Rầm ào ào.
Tô Hàn Xương lui mạnh về phía sau va vào một cái bàn nhỏ, mấy chén trà ở trên bàn bị đổ nước chảy đầy bàn, nhưng Tô Hàn Xương cũng chẳng quan
tâm, hắn hoảng sợ nhìn phụ thân sau nửa ngày mới run rẩy thốt lên:
- Phụ thân... cha không lừa gạt con chứ?
Tô Tốn lắc đầu:
- Ta tại sao phải lừa ngươi, những ngày nay ta khác thường ngươi không phát hiện ra sao?
- Thế nhưng mà phụ thân, chúng ta... nên làm sao bây giờ?
Tô Hàn Xương ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề bất luận là Hoàng
Phủ Hằng hay là Hoàng Phủ Điềm đều không bỏ qua cho hậu nhân của Tấn An
hoàng đế, một khi tin tức này bị tiết lộ, Tô gia sẽ thê thảm, trời ạ,
sao hắn lại gả con gái cho hậu nhân của Tấn An hoàng đế.
Tô Hàn Xương trong lòng loạn thành một bầy hắn không biết phải làm sao cho tốt.
- Hừ, thiệt thòi cho ngươi là là lễ bộ thượng thư, ngay cả một chút bình tĩnh cũng không có, nhìn ngươi bị dọa thành cái dạng gì kìa.
Tô Tốn đối với sự thất thố của nhi tử vô cùng bất mãn, hắn biết rõ nhi
tử sợ mất đi chức lễ bộ thượng thư, hắn càng không thể không tức giân,
đứa con trai này mê quan lắm rồi.
Tô Hàn Xương từ từ tỉnh táo lại, hắn cũng biết vừa rồi mình hơi thất thốt liền vội vàng đứng dậy lật chén trà lên.
- Mấy cái chén trà ngươi cũng đừng quản, ta chỉ muốn hỏi ngươi, nếu như ta muốn ngươi từ quan, ngươi có làm hay không?
Tô Hàn Xương hơi run rẩy hắn sợ nhất là phụ thân nói chuyện này:
- Phụ thân chỉ cần chúng ta đem mọi chuyện giấu diếm hoàng thượng cũng không biết thì cũng không cần phải bỏ chức quan này.
Tô Tốn lắc đầu nói:
- Ngươi đó ánh mắt thiển cận chẳng lẽ ngươi không hiểu ý của vi phụ sao?
Tô Hàn Xương đột nhiên nghe được thân phận thật của Hoàng Phủ Vô Tấn,
hắn loạn một bầy, nghe phụ thân nói như vậy, liền cười khổ nói.
- Phụ thân lòng hài nhi rất loạn, xin phụ thân chỉ rõ.
- Được rồi, ta nói cho ngươi biết, hiện tại Tô gia chúng ta chỉ có một
lựa chọn đó là để cho thời gian quay ngược lại bốn mươi năm, chúng ta
tiếp tục ủng hộ Tấn An hoàng đế hay là Vĩnh yên hoàng đế, ta hỏi ngươi
ngươi muốn làm quốc trượng hay là làm lễ bộ thượng thư?
Tô Tốn nói rất rõ ràng rồi, Hoàng Phủ Vô Tấn dĩ nhiên là muốn tranh đoạt thiên hạ, Tô gia ủng hộ Hoàng Phủ Vô Tấn hay ủng hộ Hoàng Phủ Hằng kỳ
thực đơn giản vậy thôi.
Tô Hàn Xương cũng minh bạch ý của phụ thân, hắn cũng biết trong tay Vô
Tấn có thực lực rất mạnh, tây có hai mươi vạn quân Tây lương, đông có ba mươi vạn quân Sở châu, thật sự đủ sức tranh giành Trung Nguyên, Hoàng
Phủ Hằng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Tô Hàn Xương trong lòng cũng nhanh chóng tính toán, Tô Hạm là Lương
vương phi, tương lai Hoàng Phủ Vô Tấn đăng cơ nàng nhất định là chính
cung hoàng hậu, vậy mình là quốc trượng, trở thành người hữu lực ủng hộ
Vô Tấn. Hơn nữa không chỉ mình hắn mà Tô gia cũng trở thành đại tộc
trong thiên hạ, điều này hắn rất rõ ràng, hắn không như phụ thân coi
trọng đạo đức cho nên đau khổ cân nhắc lâu như vậy hắn cơ hồ đã biết
mình đương nhiện chọn làm quốc trượng.
- Phụ thân con cảm thấy Tô gia chúng ta cùng với Vô Tấn đã ngồi trên một cái thuyền không có khả năng rời thuyền, vậy hết sức trợ giúp hắn điều
khiển con thuyền cho tốt, thuận lợi đạt được mục đích.
- Ý của ta cũng là như vậy, ta chuẩn bị tiếp nhân lời mời của Vô Tấn, đi Sở châu mở học đường thu người tài giỏi tuấn tú trong thiên hạ.
Trên Thấm Thủy thành, đại tướng Lý Duyên tràn đầy tuyệt vọng trong lòng
cho dù hắn không phái thám tử dọc sông tuần tra những cũng biết, Thấm
Thủy eo hẹp không cách nào ngăn được đại quân Tây Ninh tiến bước.
Lý Duyên vô cùng hiểu rõ đối thủ Thiệu Cảnh Văn của mình, hắn đã từng
cộng sự với người này nhiều năm, Thiệu Cảnh Văn ở trong Tú Y vệ nổi danh quyết đoán, hắn sẽ để cuộc chiến kéo dài sao? Đáp án dĩ nhiên là không
hắn sẽ nanhnh chóng vượt qua Thấm Thủy, tập trung binh lực toàn diệt
mình.
Lý Duyên đã cân nhắc đến chuyện phục kích Thiệu Cảnh Văn qua sông nhứng
cuối cùng hắn cũng bỏ qua ý nghĩ này, Thấm Thủy chỉ rộng hơn hai mươi
trượng, chờ hắn tìm được đại quân của Thiệu Cảnh Văn thì Thiệu Cảnh Văn
đã vượt qua Thấm Thủy rồi.
Lúc này thứ mà Lý Duyên chờ đợi chính là tin tức từ chủ soái Dương
Thịnh, Dương Thịnh vẫn còn ở Hà Nội quận, đại bộ phận lương thảo vẫn nằm trong tay của hắn, chậm chạp không giao ra, điều này khiến cho Lý Duyên thấy lòng như lửa đốt.