Hoàng Phủ Vô
Tấn cũng không lo lắng những quận ở Sở Châu dám đem thuế ngân và lương
thực cho Ung Kinh hay Lạc Kinh, không có quan viên nào dám to gan như
vậy nhưng hắn biết rõ, muốn đem lương thực và thuế ngân tới Giang Ninh
cần phải có thủ đoan mấu chốt là cần phải thuyết phục Đông Hải quận, mà
Đông Hải quận chính là quận lớn nhất của Sở Châu nếu như Đông Hải quận
chịu dẫn đầu thì những quận huyện khác cũng sẽ noi theo.
Ở trong khoang thuyền, Hoàng Phủ Vô Tấn xuất thần nhìn một bức bản đồ kỳ thật hiến tại hắn nhức đầu nhất không phải là vấn đề tiền bạc ở Sở châu mà là làm sao có thể vận chuyển thuế ngân tới cho quân Tây Lương.
Xuyên qua nội địa thì thật không thực tế, xem ra chỉ có một con đường là đi qua thảo nguyên.
Đúng lúc này Tề Phượng Vũ bưng một chén trà sâm vào buồng, Ngu Hải Lan
cũng không cùng Vô Tấn xuôi nam nên đành cho Tề Phượng Vũ đi cùng hắn.
- Huynh không phải nói về sau không cho người tham gia chính sự cùa huynh sao?
Phượng Vũ đặt chén trà trên bàn đùa nghích mà nói, Vô Tấn kéo nàng ngồi xuống:
- Ngẫu nhiên hỏi một chút vấn đề mà thôi, hơn nữa nàng tham dự chuyện của ta còn ít sao?
- Những cái kia là huynh bức muội làm ngay cả việc buôn bán của mình cũng không được.
Từ khi Hoàng Phủ Huyền Đức băng hà, Vô Tấn cũng hoàn thành chuyện chiếm
hữu thuế ngân Sở Châu, Tề Phượng Vũ bắt đầu việc buôn bán của mình, thế
nhưng đúng lúc này tình thế đại biến không ổn định được, khiến cho việc
buôn bán của nàng cũng không trôi chảy, hơn nữa tiền nàng kiếm được từ
việc bán trà cũng bị Vô Tấn từ từ mượn đi không tả, hiện tại tiền vốn
cũng chỉ còn năm mươi vạn lượng, điều này khiến cho nàng vẫn canh cánh
trong lòng với Vô Tấn.
- Hiện tại nàng cố gắng làm mẫu thân, đợi các hài tử lớn lên một chút, ta sẽ cho nàng lập thương hội.
Hoàng Phủ Vô Tấn ở bên cạnh dỗ dành nàng, một bên bày địa đồ trước mặt
nàng, Tề Phượng Vũ dĩ nhiên không thật sự tức giận, nói đến sinh con
nàng cũng nóng lên, nàng cùng ở với Ngu Hải Lan một chỗ sinh con chính
là yếu điểm của bọn họ, hai ngày nữa chính là ngày thụ thai của nàng,
nàng liền làm nũng trong ngực trượng phu:
- Thiế nói vơi chàng trước, đêm ngay phải đi nghỉ sớm.
Hoàng Phủ Vô Tấn hiểu ý mà cười nói:
- Không thành vấn đề, hiện tại chúng ta đi ngủ trưa.
- Đi chết đi, ai muốn ngủ trưa với chàng?
Nàng giơ nắm đấm nện lên trên vai Vô Tấn một cái nũng nịu nói:
- Chàng muốn thiếp tham mưu gì?
- À ta muốn hỏi nàng, Tề Thụy Phúc ở trên thảo nguyên buôn bán thế nào?
Nhắc tới buôn bán, Tề Phượng Vũ chấn động tinh thần, nàng cười nói:
- Chàng hỏi trúng người rồi, thiếp năm ngoái đã đi thảo nguyên một lần, chàng muốn hỏi phương diện nào?
Hoàng Phủ Vô Tấn lấy ra một cái bút đỏ, vẽ một địa tuyến rồi nói:
- Ta hiện tại đáng chuẩn bị đưa ba trăm vạn lượng bạc cho quân Tây
Lương, đi trung nguyên nội địa thì sợ bị gây khó dễ chỉ có thể theo
đường thảo nguyên, nhưng vấn đề hiện tại là làm sao có thể thông qua
thảo nguyên nội địa?
Tề Phượng Vũ trầm tư trong chốc lát rồi nói:
- Tề Thụy Phúc cũng thường xuyên buôn bán ở thảo nguyên, cùng bên đó rất quen thuộc, thảo nguyên nội địa không đáng lo, chỉ có một chút bộ lạc
không có bộ lạc thật sự cường đại, mấu chốt chính là Khiết Đan, Khiết
Đan đã từng quen biết với chúng ta nhưng bọn họ rất tham lam hơn nữa sợ
kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, Đông Lai thương hội bọn họ không dám chọc vào
nhưng chúng ta thì không như vậy. Nguyên nhân chính là Tề châu thủy quân thỉnh thoảng đánh bọn họ, bọn họ đã bị thu phục rồi nếu như chàng muốn
đi đường đó, trừ phi...
- Trừ phi ta cũng dùng thủy quân đánh bọn họ một trận đúng không?
Vô Tấn trong lòng thoáng cái sáng ra, cũng không phải là vì Tề Phượng Vũ nói mấy câu đó mà đột nhiên hắn nghĩ tới mình có thể phái binh hộ tống, trước hết dùng pháo thuyền cùng với Khiết Đan dàm phán, đồng thời mời
Tề Thụy Phúc thương hội phối hợp, như vậy hai tháng sau ba trăm vạn
lượng quân phí có thể ở trên tay quân Tây Lương.
Nghĩ vậy Vô Tấn nặng nề dừng bút ở trên bản đồ:
- Cứ quyết định như vậy
Phượng Vũ hoảng sợ.
- Quyết định cái gì?
Vô Tấn lườm nàng không có hảo ý mà nói:
- Quyết định trua nay ngủ với nàng.
- Lại nữa...
Phượng Vũ đỏ bừng ả mặt, nàng đứng dậy muốn chạy nhưng Vô Tấn không cho
nàng cơ hội, ôm chặt lấy nàng cuối cùng nàng đành phải theo Vô Tấn vào
khoang thuyền.
Hai ngày sau đội tàu đã tới Duy Dương huyên, Tô Hàn Trinh ở bến tàu chờ
đợi, ở bên cạnh hắn còn có phụ thân của Tô Hàn Trinh, quốc tử giám tế
tửu Tô Tốn, y là đặc sứ của Hoàng Phủ Hằng, tới Sở châu thúc nộp thuế
ngân và lương thực.
Hoàng Phủ Hằng sở dĩ phái Tô Tốn ra là chủ yếu tạo áp lực cho Tô Hàn
Trinh, lại để cho Tô Hàn Trinh chủ động giao tiền bạc và lương thực ra,
Hoàng Phủ Hằng vô cùng rõ ràng chỉ có Đông Hải quận dẫn đầu hưởng ứng
triều đình thì những quận khác mới noi theo hơn nữa Hoàng Phủ Vô Tấn
không thể cùng Tô gia trở mặt, đây là tính toán của Hoàng Phủ Hằng.
Ở trên bến thuyền có người hô lớn:
- Đến rồi đội thuyền đã đến.
Chỉ thấy ở trên biển phía xa xa xuất hiện từng điểm đen, đội thuyền của
Hoàng Phủ Vô Tấn đã đến, lúc này Tô Hàn Trinh nhướn mày nói với phụ
thân:
- Đây là nhiệm vụ mà hoàng thượng giao cho ta, vô luận thế nào cũng phải nói chuyện với hắn.
Kỳ thật Tô Tốn biết rõ y chưa hẳn có thể khuyên bảo Vô Tấn, thái độ Vô
Tấn vẫn mập mờ, Tô Tốn nóng lòng muốn biết gã muốn gì đây?
Chiếc thuyền từ từ cập bờ, Hoàng Phủ Vô Tấn mang theo Tề Phượng Vũ từ
trên chiếc thuyền lớn bước xuống nhìn thấy Tô Tốn chờ đợi mình liền khẽ
giật mình, tại sao y lại ở chỗ này? Lúc này hắn mới kịp phản ứng, chẳng
lẽ Hoàng Phủ Hằng phái đặc sứ Tô Tốn tới đây sao?
Hoàng Phủ Vô Tấn quay đầu nói với Tề Phượng Vũ:
- Chút nữa nàng về tới tiền trang Bát Tiên kiều, ta muốn tới quận nha nói chuyện, tối nay mới trở về.
Phượng Vũ gật đầu đáp ứng, đi theo hắn xuống thuyền, Hoàng Phủ Vô Tấn
nhanh chóng bước tới chỗ của phụ tử Tô thị, đi tới trước mạt Tô Tốn hành lễ thật sâu:
- Tôn tế Vô Tấn tham kiến tổ phụ, tham kiến nhị thúc.
Tô Tốn rất thích đứa cháu rể này, nhờ có đứa cháu rể này mà y đã được
phong làm thái tư, mà Vô Tấn lễ nghĩa chu đáo hoàn toàn không vì địa vị
cao mà bày ra thái độ ngạo mạn khiến cho hắn không khỏi thầm vuốt râu
cười nói: