Nhạc tổ phụ
của Hoàng Phủ Vô Tấn chính là Tô Tốn năm đó là quan chủ khảo của Hạ
Nhược Mai, Hạ Nhược Mai sau khi thi đậu tiến sĩ, đã tới thăm bái tạ, coi là môn sinh của Tô Tốn, Hạ Nhược Mai hổ thẹn một hồi rồi cười khổ nói:
- Đại quân của Lương vương điện hạ đã đến, theo lý thì ta không nên đóng cửa ngăn cản, nhưng đao thương không có mắt, nếu như đại quân vào
thành, Hợp Phì huyện nhất định sẽ bị nghiền thành bột mịn, mong Lương
vương điện hạ suất quân trở về Giang Ninh, ta tự nhiên sẽ giải tán Bạch Y quân, thân phó thỉnh tội ở Giang Ninh.
Hoàng Phủ Vô Tấn thấy hắn muốn cho mình trở về thì không khỏi lắc đầu,
quả nhiên là thư sinh, mười vạn đại quân của mình tới đây, ngay cả huyện thành Hợp Phỉ nho nhỏ mà cũng không công được, cúp đuôi mà về, thì sĩ
khí ở đâu, mặt mũi ở đâu?
Hắn lạnh lùng nói:
- Hạ trưởng sử, ngươi cho rằng ta không làm gì được một cái huyện thành
nhỏ nhoi này sao? Ta cho ngươi biết, ta không cần thang mây trong vòng
nửa canh giờ sẽ đánh sụp bức tường kia, cửa thành mở rộng, chỉ là ta
không muốn nhuốm máu những binh linh Bạch Y quân già yếu này, cho nên
tốt nhất ngươi nên mở thành đầu hàng, đừng không biết tốt xấu.
- Hạ quan không dám, hạ quan thay Thân Quốc Cữu chiêu một tư quân, vi
phạm quốc pháp là người có tội, hạ quan nguyện chịu bất kỳ hình phạt nào chỉ mong điện hạ nhìn trời phát thệ, cam đoan không làm tổn thương sĩ
tốt Bạch Y quân, ta sẽ mở cửa thành đầu hàng, tùy điện hạ xử trí.
Hoàng Phủ Vô Tấn lắc đầu trầm giọng nói:
- Hạ trưởng sử ta tìm ngươi không phải là để cò kè mặc cả, ta cho ngươi
hai điều kiện, một là nhanh chóng mở cửa thành đầu hàng, tất cả mọi
người trong thành ta đều không phạm, Bạch Y quân ta sẽ dẫn trở về Giang
Hoài, thứ hai, Hạ trưởng sử là người có tài cán, nếu như trưởng sử
nguyện ý có thể đảm đương làm Giang Ninh phủ doãn. Hai điều kiện đã xong trong vòng một khắc đồng hồ,mong trưởng sử cân nhắc, hòa hay chiến do
trưởng sử quyết định.
Nói xong hắn quay đầu ngựa lại, trở về quân trận, Trương Nhan Niên tiến tới nghênh tiếp:
- Điện hạ ta đề nghị tốt nhất là dùng pháo oanh thành, chấn động quân tâm.
- Tạm thời chờ một chút.
Hoàng Phủ Vô Tấn không đồng ý để Trương Nhan Niên dùng pháo oanh thành,
hắn muốn đem Sở châu xây thành đại bản doanh điều này không chỉ hắn
khống chế được quân đội mà còn phải để quan địa phương Sở châu ủng hộ
hắn, chỉ có cách dùng tôn trọng dụ dỗ bọn họ mới được.
Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, nhanh chóng trôi qua một khắc đồng hồ, lúc này bỗng nhiên có binh sĩ quát to lên:
- Điện hạ đầu thành đã dựng cờ trắng lên rồi.
Chỉ thấy một lá cờ trắng được dựng lên từ đầu thành, ngay sau đó cửa
thành từ từ mở ra, Hạ Nhược Mai dẫn một đám văn quan từ từ đi ra, trong
tay của hắn cầm quan ấn, đằng sau là quân quân Bạch Y, đại đội nhanh
chóng buông binh khí xuống.
Hoàng Phủ Vô Tấn nheo mắt nở ra nụ cười, hắn phát hiện ra một chi tiết,
đó chính là quần áo của Hạ Nhược Mai, hắn mặc quần áo chức quan để cho
mình xử trí, vậy là hắn đã ưng thuận quy phục, dù sao Giang Ninh phủ
doãn đối với hắn có sức hấp dẫn quá lớn.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiện, Hoàng Phủ Vô Tấn thích người thức
thời như vậy Hạ Nhược Mai đúng là có năng lực, có thể trong vài năm vô
thanh vô tức chiêu mộ tám vạn quân đội người này tuyệt đối là một nhân
tài.
Bốn vạn Bạch Y quân dừng lại ở một khe núi tại Hoắc Sơn huyện, bọn họ
gặp được phiền toái, thám tử phát hiện ra bên ngoài ba mươi dặm có sáu
vạn phủ binh cản đường, bọn họ vẫn còn đang bàn bạc nên đi đường Hoắc
Sơn hay đi đường Hóa Huyện cuối cùng vẫn thấy đi đường Hoắc Sơn ổn thỏa
hơn, không ngờ vẫn bị cản lại, nói cách khác hành tung của bọn họ vẫn
nằm trong tầm tay của quân Sở Châu.
Tư Mã Phương không thể không hạ lệnh đình chỉ tiến lên, đóng quân ngay
tại chỗ, tâm tình của Tư Mã Phương vô cùng bực bội kỳ thật hắn lo lắng
nhất không phải là quân Sở Châu cản đường mà chính là đường ở Kinh Châu
cũng bị quân đội Lạc Kinh ngăn lại, từ mười ngày trước hắn đã nhận được
tin tức, đại tướng Lạc Kinh Lý Duyên đã suất lĩnh mười vạn quân tiến về
phía nam, nhanh chóng thu hồi Giang Lăng quận hiện tại mười ngày trôi
qua, Giăng Lăng quận và Trường Sa quận hẳn là cũng đã bị đoạt lấy, như
vậy đi Kinh Châu liệu còn ổn không.
Những tin tình báo này hắn đều không nói cho Bạch Y quân biết, hắn muốn
tính toán từng bước, nhưng hiện tại không chỉ có Kinh Châu khó đi, mà
ngay cả Lư Giang quận cũng không đi được, khiến cho Tư Mã Phương vô kế
khả thi.
Hắn chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong đại trướng motoj tên binh lính ở trước cửa bẩm báo:
- Tư Mã tướng quân, Ngô tướng quân cho mời, nói là có chuyện trọng yếu cần thương lượng với tướng quân.
Tư Mã Phương chấn động tinh thần, hắn nhớ tới hồi sáng Ngô Quân có lời muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Hắn lập tức rời doanh lên lưng ngựa mang theo mười thân binh cưỡi ngựa
chạy về phia doanh trướng của Ngô Quân, Ngô Quân là phó tướng dĩ nhiên
phải theo nguyên tắc của quân đội đầu đuôi hô ứng, chủ tướng phía trước
phó tướng phía sau, khoảng cách với doanh trướng của Tư Mã Phương ước
chừng hai dặm .
Một lát sau, Tư Mã Phương chạy tới trước đại trướng của Ngô Quân, chỉ
thấy Ngô Quân ở cửa ra vào đã chờ hắn, ở phái xa xa chắp tay áy náy nói:
- Ty chức ở đây lập một cái sa bàn không tiện dịch chuyển, đành phải mời Tư Mã tướng quân tới đây, xin thứ cho ty chức thất lễ.
- Không sao không sao.
Đối với Tư Mã Phương mà nói chỉ có thể tìm được đường ra, Ngô Quân thất
lễ hơn nữa hắn cũng không để trong lòng, hơn nữa hắn rất coi trọng kiến
giải của Ngô Quân.
Hắn xoay người xuống ngựa, đem dây cương ném cho thân binh:
- Ở cửa chờ ta.
Hắn cười ha hả đáp lễ lại, khó dằn nổi tiến vào trong doanh trướng của
Ngô Quân, Ngô Quân tiện tay buông rèm trong trướng xuống, nhỏ giọng nói:
- Đang mang cơ mật không thể tiết lộ.
Tư Mã Phương thấy ở trong lều có một sa bàn, hắn tiến lên nhìn, quả
nhiên là sa bàn địa đồ phía nam, ở trên đầu chỉ đỏ có ghi rõ tuyến
đường, hắn lập tức bị hấp dẫn, chỉ đỏ đánh giá vô cùng chuẩn xác, vượt
qua Trường Sa là phía bác, đi Di Lăng đạo tiến vào Thục trung, hắn dùng
ngón tay chỉ về phía trước, dừng lại ở Trường Giang, hắn phát hiện ra
một vấn đề, tại sao con sông này lại dài như vậy.
Nếu như thủy quân Kinh Châu bị quân Hoàng Phủ Hằng tiếp nhận thì bọn họ căn bản không vượt qua được Trường Giang.