Tướng lãnh
Bạch Y quân đều chọn lựa trong hương binh, năng lực và kiến thức đều
thấp kém, một mực khiến cho Tư Mã Phương phải xem thường, hắn biết rõ
một khi đem quân đội vào Thục châu sẽ lập tức đổi tướng nhưng mà Ngô
tướng quân này kiến thức quả là không tệ, khiến cho hắn phải lau mắt mà
nhìn, lại nghe nói y chính là danh tướng Sở châu phủ binh, khiến cho Tư
Mã Phương sinh lòng ái tài.
Hắn gật đầu nói với chúng nhân:
- Hiện tiạ sáu vạn Bạch Y quân đã tập trung ở Hợp Phì huyện, ta dám
khẳng định là Hoàng Phủ Vô Tấn đã nhận được tin hắn nhất định đang điều
binh tiêu diệt chúng ta, cho nên chúng ta không thể ở lâu nơi này, nhanh chóng đi về phía tây.
Hạ Nhược Mai sửng sốt sau đó lại la lên:
- Thế nhưng mà hai vạn đại quân vẫn còn chưa tới đây làm sao bây giờ?
- Hạ trưởng sử ta muốn nhắc ông một chút, binh quý thần tốc, Hoàng Phủ
Vô Tấn giỏi về hành quân đánh lén, chúng ta bảy ngày trước điều binh nói cách khác hắn ít nhất năm ngày trước đã biết được bí mật, troig năm
ngày nếu dùng binh thần tốc đại quân của hắn đã tới gần Lư Giang quận,
Hạ trưởng sử ông cho rằng chúng ta còn thời gian chờ đợi nữa sao?
- Cái này...
Hạ Nhược Mai quả thực khó xử, tám vạn quân đều là do hắn hao hết tâm lực mà xây dựng đối với đám quân đội này có cảm tình rất sâu, trong lòng
khó mà có thể vứt bỏ, hơn nữa hai vạn quân này một chút tin tức cũng
khong có, bọn họ hiện tại ở nơi nào vẫn không báo cho mình, khiến cho
lời nói của hắn không có trọng lượng.
Lúc này Ngô Quân đứng lên nói:
- Ta hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Tư Mã tướng quân, ta hoài nghi hai
vạn quân đã bị phủ binh Sở châu chặn đường, cho nên bọn họ mới không có
tin tức hơn nữa quân đoioj Lạc Kinh cũng muốn xuôi nam lấy Kinh Châu nếu như bọn họ vững chân ở Kinh Châu thì đường đi phía tây của chúng ta
cũng bị chặn đứt, hậu quả không thể lường trước được, cho nên bây giờ
nếu chúng ta không đi sau này hối hận đã không còn kịp.
Tư Mã Phương lập tức vỗ tay, hắn khen từ đáy lòng:
- Ngô tướng quân nhìn vấn đề rất sâu, không hổ danh là xuất thân Sở châu quân phủ, hiện tại ta chính thức bổ nhiệm Ngô tướng quân làm phó tướng, không cần đợi hai vạn quân chúng ta hiện tại lập tức xuất phát.
Buổi chiều, ở phía đông năm mươi dặm của Lư Giang quận, có hai người
đang từ từ dẫn Bạch Y quân từ từ đi ra từ trong sơn đạo, hai người này
đúng là hai vạn đại quân ở Đồng An quận tiến tới Hợp Phì huyện để tụ
hợp.
Những Bạch Y quân này trên cơ bản đều là người Giang Hoài, chạy nạn đến
Sở châu, bị Hạ Nhược Mai dùng các thủ đoạn thu nạp, dần dần trở thành tư quân của Thân Quốc Cữu.
Tuy nhiên những tư quân này trang bị không hề tốt, không có khôi giáp
tất cả đều mặc áo bào màu trắng, hai vạn người chỉ có ba trăm con chiến
mã, lộ ra vô cùng không chính quy, cùng với hương binh không khác biệt
nhau lắm.
- Đại ca chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, các huynh đệ đều mệt lắm rồi.
Suất lĩnh hai vạn Bạch Y quân này là một đôi huynh đệ thiên tướng,
Chương Hiếu Long và Chương Hiếu Hổ, bọn họ dáng người thô kệch rất có
dũng lực, vốn là con cháu ngang ngược ở Đồng An quận, sau đó lăn lộn ở
tiêu cục luyện được một thân võ nghệ về sau hồi hương đảm nhiệm chức
giáo úy, hai năm trước được Hạ Nhược Mai du thuyết đảm nhiệm chức thiên
tướng trong Bạch Y quân, từng người thống soái gần vạn người.
Chương Hiếu Long tính tình táo bạo, thấy binh sĩ mệt morir ồi hắn không khỏi căm hận mắng:
- Con mẹ nó còn muốn hành quân đi Thục châu nhìn bộ dáng như chó của bọn hắn, có thể chịu được sao?
- Đại ca ngàn vạn lần không được để cho bọn họ biết là đi Thục châu.
Hai vạn Bạch Y quân cắm trại ở bờ sông. ơ đây bốn phía đều là rừng rậm,
địa thế cao thấp khác nhau, chỉ có thể dựa vào bãi sông mà nằm nghỉ, các binh sĩ sớm đã kiệt sức uống mấy ngụm nước sông xong liền ngã xuống ngủ say như chết, ngay cả lều vải cũng không dựt, ở trên bờ sông tràn ngập
tiếng ngáy.
Gần trăm tên by binh thì ở gần đó tuần tra trong đó có một giáo úy dáng
người khôi ngô thì bỗng nhiên tới một tảng đá lớn nhanh chóng đem một đồ vật nhét dưới đó, trên tảng đá lại viết một ký hiệu sau đó lập tức rời
đi.
Hắn vừa đi chừng trăm bước ở trong rừng rậm có hai gã thám thính đã tiến tới cẩn thận dò xét, lấy vật ở dưới tảng đá sau đó nhanh chóng chạy đi.
Ở cách khúc sông nhỏ chừng mười dặm trong một khu rừng rậm lúc này ẩn
náu quân đội đông nghịt, có tới mấy vạn người cùng với Bạch Y quân trang bị đơn sơ thì hoàn toàn bất đồng bọn họ mặc dù tới mấy vạn người nhưng
thủy chung im lặng biểu hiện có tố chất huấn luyện, không phát ra tiếng
động.
Đại tướng cầm đầu bọn họ chính là Trương Nhan Niên, Trương Nhan Niên là
đô úy tướng quân Tây Lương thống soái năm trăm kỵ binh tinh nhuệ nhất
hắn thân kinh bách chiến, trong chiến tranh của quân Tây Lương với
Khương nhân đã tích lũy được kinh nghiệm thực chiến phong phú, hắn không chỉ kế thừa sự trầm ổn của phụ thân mà còn có năng lực thống soái, hơn
nữa hắn còn có một thứ mà phụ thân không có đó chính là tinh thần mạo
hiểm.
Trương Sùng Tuấn trong chiến tranh chưa bao giờ thích dùng hiểm chiêu,
hắn thích thận trọng từng bước, dùng phương pháp trầm ổn mà tác chiến,
nhưng Trương Nhan Niên lại không như vậy y thích dùng kỳ binh, cái này
phù hợp với chiến lược của Hoàng Phủ Vô Tấn, cho nên đã được Hoàng Phủ
Vô Tấn trọng dụng làm phó đô đốc Sở Châu, chưởng quản mười vạn phủ binh.
Lần này trừ bỏ Bạch Y binh, Trương Nhan Niên càng hiểu sách lược của
Hoàng Phủ Vô Tấn hơn, trên danh nghĩa là trừ bỏ Bạch Y quân nhưng thực
tế là mượn Bạch Y quân nắm giữ Sở Châu phủ binh, điều này khiến cho
Trương Nhan Niên càng thêm bộ phục thủ đoạn của Vô Tấn, hắn liền chủ
động xin đi làm chủ tướng giết địch, suất lĩnh tám vạn quân tiến về phía Tây.
Binh mã của hắn chia làm hai đường,một đường thì đi Lịch Dương quận tiến tới Hợp Phì cùng với Hoàng Phủ Vô Tấn ở phía bắc hô ứng, một đường khác thì thống lĩnh bốn vạn người do bản thân của hắn suất lĩnh, tiến vào
Tuyên Thành quận, chặn hai vạn Bạch Y quân ở phía Đồng An.
Lúc này Trương Nhan Niên đang ngồi trên một tảng đá lên, bên cạnh vây
quanh bảy tám tên đại tướng quân phủ, đang nghe thám thính bẩm báo.
- Bạch Y quân đang trú ở bờ sông, kéo dài chừng năm dặm, chiến mã của
bọn họ rất ít chỉ khoảng ba trăm người trang bị đơn sơ, ty chức cò nhận
được tình báo.