Mã Nguyên Trinh đi vào thư phòng, chỉ thấy trên mặt đất quỳ ba tiểu thái giám. Họ vốn ở bên ngoài chờ lệnh, Hoàng Phủ Huyền Đức thấy ngực đau đớn liền kêu họ tiến vào.
Bây giờ Hoàng Phủ Huyền Đức ngồi trên ghế, tay ấn ngực, mặc tái nhợt, cả người phát run. Ông đang bức thiết tìm ngọc linh nhưng không thấy bóng dáng.
Mã Nguyên Trinh vẫy tay bảo:
- Ba ngươi lui xuống đi!
Ba tiểu thái giám hấp tấp đi ra.
Mã Nguyên Trinh cười nói với Hoàng Phủ Huyền Đức:
- Bệ hạ, ngọc linh đó đã bị Thục phi nương nương lấy đi chơi rồi, bà ấy nói chơi hai ngày sau sẽ trả về.
- Bậy...bạ!
Hoàng Phủ Huyền Đức vừa tức giận vừa sốt ruột, chỉ thấy ngực cực kỳ đau đớn.
Ông ấn ngực, hụt hơi nói:
- Mau lấy nó về!
Mã Nguyên Trinh lại tiến lên trước, cầm ba phong thư úa vàng trên bàn. Hoàng Phủ Huyền Đức ngẩn ra, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Mã Nguyên Trinh.
Mã Nguyên Trinh giũ một lá thư nhìn một cái, thấp giọng thở dài:
- Thật là nhanh quá! Nhoáng lên một cái đã qua bốn mươi năm.
Y đem ba phong thư ném vào chậu than bên tường. Ba phong thư nhanh chóng bốc cháy. Hoàng Phủ Huyền Đức chấn kinh, định đứng dậy nhưng ngực đau như bị dao cắt. Ông nặng nề ngồi phịch xuống, đau đến trán ướt đẫm mồ hôi.
Mã Nguyên Trinh thương hại nhìn Hoàng Phủ Huyền Đức, từ hộp vàng trên bàn lấy ra một viên thuốc màu xích hồng, nuốt xuống.
Hoàng Phủ Huyền Đức bỗng chốc ngây ra:
- Công công!
Mã Nguyên Trinh chậm rãi quỳ uống, nước mắt giàn giụa.
Y run giọng nói:
- Mới rồi bệ hạ đã nuốt một viên, sắp quy thiên, để lão nô đi cùng bệ hạ.
Hoàng Phủ Huyền Đức thấy cái hộp mở rộng quả nhiên thiếu hai viên, tim ông rơi vào đáy cốc. Đó là tân dược nữ vu mới cung phụng, là viên thuốc thái tử định độc chết ông, cuối cùng ông vẫn là nuốt xuống.
Lúc này tuyệt vọng và sợ hãi khiến Hoàng Phủ Huyền Đức không còn cảm giác được đau đớn. Ông chỉ muốn biết nguyên nhân, tại sao Mã Nguyên Trinh phải làm như vậy.
Ông vô lực hỏi:
- Tại sao?
- Bệ hạ có biến lục dũng sĩ Tấn An không?
- Biết!
- Bệ hạ có biết, kỳ thật dũng sĩ cuối cùng là một tiểu thái giám không?
Hoàng Phủ Huyền Đức nhìn chằm chằm y, gằn từng chữ:
- Chính là ngươi!
Mã Nguyên Trinh gật đầu, bi thương nói:
- Ta vốn chỉ là một tiểu thái giám thấp hèn đổ bô xí. Năm đó phụ mẫu ta đều mất, không có tiền an táng, ta trốn trong góc cung khóc, bị hoàng đế Tấn An trông thấy. Ngài ấy rất đồng tình ta, thưởng cho ta một trăm lượng bạc, để ta có thể an táng phụ mẫu. Ngài không đặt việc nhỏ này trong lòng nhưng ta ghi nhớ kỹ. Bốn mươi năm trước, trong cung có biến, ta thấy một đám thị vệ bảo hộ thái tử phá vòng vây. Ta tiến lên cùng thái tử đổi y phục, dẫn dắt truy binh, sau đó nhảy vào ngự hà bị một mũi tên bắn trúng thắt lưng.
Nói đến đây, Mã Nguyên Trinh giở áo lên, lộ ra một vết sẹo nơi thắt lưng. Y cười thảm, nói tiếp.
- Nhưng mạng ta chưa đến đường cùng. Ta trôi ra khỏi ngự hà, được Lương vương cứu. Trong đêm tối, hắn thấy ta mặc đồ của thái tử, cho rằng ta là thái tử đã cứu ta trở về. Sau đó ta ở lại Lương vương phủ. Lương vương nghe nói bệ hạ thích điêu khắc gỗ, mời danh sư đến dạy ta, sau đó ta đến bên bệ hạ, hầu hạ bệ hạ bốn mươi năm.
Hoàng Phủ Huyền Đức bây giờ không còn cả sức kêu lên, suy yếu thở. Ông cảm giác sinh mệnh đang từng chút một trôi đi, tuyệt vọng nhìn Mã Nguyên Trinh.
- Ngươi…giết ta!
- Nếu bệ hạ chịu bỏ qua cho Vô Tấn thì ta đã không dám hại bệ hạ. Bệ hạ có ân với ta, ta chỉ có thể lấy cái chết báo đáp, đi theo bệ hạ!
Lúc này đầu óc Hoàng Phủ Huyền Đức bỗng biến cực kỳ tỉnh táo. Ông nhớ lại từng hình ảnh xảy ra bốn mươi năm trước, bỗng ngửa đầu thở dài một tiếng:
- Vậy đem hoàng vị trả lại cho hoàng đế Tấn An đi!
Nói xong ông thở không nổi nữa, cả người thả lỏng, bỗng tắt thở.
Mã Nguyên Trinh cũng cảm thấy mạng sống của mình nhanh chóng biến mất. Y run rẩy tới trước mặt Hoàng Phủ Huyền Đức, quỳ xuống, nhẹ vuốt mặt ông, nhớ tới lần đầu tiên khi gặp ông, mình điêu khắc một con rồng nhỏ đưa cho, Hoàng Phủ Huyền Đức vui vẻ cứ vỗ tay suốt.
Mã Nguyên Trinh nước mắt rơi như mưa, nằm trên người ông bi thương khóc rống:
- Bệ hạ!
Ba ngày kế tiếp phải trở về Lạc kinh, trong phủ nội của Thân hoàng hậu lúc này cũng loạn thành một đoàn, cung nữ và đám hoạn quan đều lục đục sắp xếp các loại vật phẩm, tuy nhiên lòng hoàng hậu lại yên tĩnh như nước không chút rối loạn mà ngồi trên ghế, thấp giọng đọc kinh Kim Cương, nàng đã đọc vài ngày, giờ đã dần thuộc rồi.
Thân hoàng hậu đang nhắm mắt đọc thuộc lòng, đúng lúc này một gã hoạn quan lảo đảo tiến tới, khóc lớn:
Tin tức đột nhiên này khiến cho tất cả đều ngây người, thân thể của Thân hoàng hậu lung lay một cái, trời đất như tối sầm với nàng, mọi người lớn tiếng gọi cung nữ đỡ lấy nàng, ở trong cung tiếng khóc tràn ngập một mảng.
Thân hoàng hậu từ từ thức tỉnh lòng nàng trở nên đau như cắt, nước mắt đổ rào rào xuống, cho dù trượng phu đối đãi lạnh nhạt với nàng nhưng hắn thật sự qua đời cũng khiến nàng khó tiếp nhận được.
Nhưng Thân hoàng hậu nhanh chóng nghĩ tới con của mình nàng nghĩ nhi tử mới là điều trọng yếu cho nên nhanh chóng lau nước mắt, giãy dụa ngồi dậy.
- Mau mau gửi thư thông báo cho quốc cữu gia.
Nàng ở trong cung cũng nuôi mấy con bồ câu lúc khẩn cấp vẫn thư từ qua lại v ớiThân Quốc Cữu, một gã hoạn quan chạy vội mà đi, Thân hoàng hậu ổn định tinh thần nàng bắt đầu ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, nếu như thái tử đăng cơ như vậy Thân gia sẽ bị giết sạch, nàng vội nói:
- Mau đi gọi La đại tướng quân tới gặp ta.
Thân hoàng hậu lại nhớ tới Như Ý cho dù nàng hận Như Ý thế nào thì dù sao Như Ý cũng là chất nữ của nàng, lập tức phải tìm Như Ý. Một lát sau cung nữ đã chạy về bẩm báo:
- Nương nương thục phi đang nằm ở trên giường sống chết cũng không dậy nói là thục phi muốn chết rồi.
- Phì thực là vô dụng.
Thân hoàng hậu oán hận mắng một tiếng, hoạn quan ở cửa ra vào bẩm báo:
- La đại tướng quân tới rồi.
- Mau mời hắn vào.
Thân hoàng hậu trấn nhiếp tinh thần ngồi ở trên mặt ghế, Vũ Lâm đại tướng quân La Chí Ngọc nhanh chóng bước tới, trên mặt của hắn cũng tràn ngập nước mắt quỳ rạp xuống đất nức nở nói:
- Bệ hạ mặc dù đã đi nhưng mong nương nương bảo trọng thân thể.
Nước mắt của Thân hoàng hậu cuối cùng cũng lăn xuống, thanh âm nàng bi thống nói:
- La tướng quân, bệ hạ trước lúc bất hạnh đã nói, mong điạ tướng quân có thể lấy xã tắc Đại Ninh làm trọng, ổn định thế cục Hoa Thanh cung.
- Thái hậu yên tâm, vi thần đã hạ lệnh cho Vũ Lâm quân phong tỏa Hoa Thanh cung, không để tin tức truyền ra ngoài, đồng thời đã phái người vào kinh thông báo cho trọng thần trong triều.
- Đa tạ La tướng quân lấy đại cục làm trọng, ta còn muốn hỏi La tướng quân, bệ hạ đến tột cùng vì sao.... Nói tới đây khóe mắt của Thân hoàng hậu lại đỏ lên.