Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 363: Muốn ban thưởng điều gì?

Thân quốc cữu suy nghĩ thật lâu sau lại ra lệnh cho thuộc hạ:

- Đi tìm nhị gia đến đây cho ta!

Nhị gia chính là đệ đệ của Thân quốc cữu, trấn giữ Tây Kinh, Thân Tế, trên tay gã nắm giữ mười vạn quân đội Ung Kinh. Bây giờ mọi thứ đều là mây bay, chỉ có quân đội mới đáng tin nhất.

…….

Từ Ung Kinh đến Hoa Thanh cung chỉ có ba mươi dặm. Thái tử Hoàng Phủ Hằng đi khoảng nửa canh giờ mới dần đến gần Hoa Thanh cung. Càng tới gần Hoa Thanh cung thì trong lòng Hoàng Phủ Hằng càng thấy bất an, cảm giác không tốt dâng lên đáy lòng.

Tại sao phụ hoàng triệu kiến y vào lúc này? Mắt thấy sắp rời khỏi Ung Kinh, đây chính là thời điểm thích hợp để phụ hoàng xuống tay nếu phụ hoàng thật sự muốn đối phó y, Mã Nguyên Trinh còn cơ hội thông báo cho y sao?

Nhưng nếu phụ hoàng muốn đối phó với y thì sao không trực tiếp phái binh đi đông cung bắt y, mà triệu y đi Hoa Thanh cung? Làm vậy có chút dư thừa.

Hoàng Phủ Hằng chậm rãi ngừng cương ngựa, y đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng. Nếu sai người đi đông cung bắt y thì tất nhiên sẽ kinh động triều ca, sẽ có thật nhiều triều thần dâng tấu bảo hộ y, chắc chắn là vậy!

Hoàng Phủ Hằng đột nhiên hiểu ra, phụ hoàng không muốn để triều thần biết việc y bị bắt cho nên mới triệu y đi Hoa Thanh cung, bí mật bắt y sau đó ngầm thanh trừ tư binh và thế lực của y, cuối cùng mới tuyên bố phế trừ thái tử, chắc chắn là như thế.

Y vừa nghĩ đến đây, bỗng thấy trước mắt bụi bay mù mịt, dường như xuất hiện đại đội kỵ binh. Hoàng Phủ Hằng kinh ngạc quay đầu ngựa muốn trốn. Nhưng đằng sau lưng y, không xa cũng xuất hiện đại đội kỵ binh chặn đường lui. Hai bên rừng cây xuất hiện đông nghìn nghịt vũ lâm quân, từ bốn phương tám hướng cắt đứt tất cả đường lui của y.

Mồ hôi ướt đẫm y phục của Hoàng Phủ Hằng. Y thầm kêu một tiếng, xong rồi, lần này thật sự tiêu rồi!

Ngay lúc này, thị vệ trưởng Từ Trọng nhảy khỏi con ngựa vọt lên một gốc đại thụ trên đỉnh đầu.

- Điện hạ, ta đi tìm Lý Di tướng quân!

Từ Trọng thân thể cực nhẹ, gã như vượn khỉ thoăn thoắt trên cây rậm rạp, chốc lát đã biến mất không thấy bóng dáng.

Lúc này, mấy ngàn vũ lâm quân từ bốn phương tám hướng xông đến. Dẫn đầu chính là đại tướng quân La Chí Ngọc thống lĩnh vũ lâm quân. Trước kia gã là đại tướng quân Mai Hoa vệ, sau khi Mai Hoa vệ bị chia ra các châu thì La Chí Ngọc trở thành đại tướng vũ lâm quân. Trước đây quan hệ giữa gã với thái tử không tệ lắm, đáng tiếc là gã không dám không tuân theo mệnh lệnh của hoàng đế.

La Chí Ngọc liếc cây cối trên đỉnh đầu, Từ Trọng đã biết mất. Gã làm bộ như không nhìn thấy, khom người thi lễ hướng Hoàng Phủ Hằng.

- Ty chức phụng mệnh hoàng thượng đến hộ tống điện hạ đi Hoa Thanh cung.

Hoàng Phủ Hằng hừ lạnh một tiếng:

- Ta chỉ là đến gặp phụ hoàng, có cần gióng trống khua chiêng như vậy không?

La Chí Ngọc ấp úng cười nói:

- Hoàng thượng nói mời điện hạ nghỉ ngơi trước, ngài ấy sẽ triệu kiến điện hạ sau. Xin đi theo ta!

Hoàng Phủ Hằng thầm thở dài. Quả nhiên là giam cầm y. Bây giờ hy vọng duy nhất của y là Lý Di có chạy tới cứu y hay không.

……….

Hoa Thanh Cung, nữ vu y Ba Tư A Lỗ Đa quỳ dưới bậc thang. Bà nâng cao cái hộp vàng, dùng ngôn ngữ không ai nghe hiểu kích động nói cái gì.

Con trai bà ở một bên giải thích:

- Thưa hoàng đế bệ hạ tôn kính, mẫu thân ta nói lần này bà được đến ý chỉ thần linh, luyện chế ra thiên đoàn đan chưa từng có, dùng một viên sẽ kéo dài mười năm thọ mệnh. Bà hy vọng có thể được đến hoàng đế bệ hạ ban thưởng.

Hoàng Phủ Huyền Đức ngồi trên long ỷ, lộ ra tinh thần không được tốt lắm. Ông gật đầu để thị vệ nhận lấy cái hộp. Ông mở ra nắp hộp, bên trong là sáu đan dược xích hồng to cỡ trứng bồ câu, xem mặt ngoài thì không khác gì với đan dược lúc trước kính dâng.

Thật ra từ lần trước ông đã hiểu rằng, mỗi lần nữ vu y nói tăng dược hiệu cái gì đều chỉ vì muốn ban thưởng, chứ thật ra không có thay đổi gì hết. Nhưng ông biết hộp đan dược hôm nay có biến đổi. Thái tử vì để hộp đan dược này biến đổi, không biết rốt cuộc đã cho họ chỗ tốt gì, một tòa thành trì hay là bộ quan tài?

Hoàng Phủ Huyền Đức đưa hộp cho Mã Nguyên Trinh, thản nhiên nói:

- Các ngươi muốn ban thưởng cho cái gì?

Nữ vu y lại nói một trận, con trai bà phiên dịch ra:

- Chúng ta nghe nói Sở Châu có một con thuyền cực kỳ khổng lồ, cao cỡ năm sáu tầng lầu, có thể chuyên chở vạn thạch. Chúng ta hy vọng hoàng thượng thưởng cho chúng ta một chiếc thuyền lớn như vậy.

- Đó là thuyền lớn vận hàng dùng thần châu, đưa cho các ngươi thì không tiện lắm. Trẫm sẽ ban thưởng cái khác cho các ngươi vậy, một chiếc thuyền đặc biệt, để các ngươi vĩnh viễn ở bên trong không nỡ đi ra. Nó kêu là thổ thuyền, hai ngày sau ta sẽ đưa các ngươi, giờ thì lui xuống trước đi!

Có lẽ do tối hôm qua và sáng này miệt mài quá độ, Hoàng Phủ Huyền Đức biểu hiện tinh thần cực kỳ uể oải.

Đợi mẹ con vu y vừa đi, ông liền cười nói với Mã Nguyên Trinh:

- Ngươi có biết trẫm định tặng họ chiếc thuyền có bộ dạng gì không?

Mã Nguyên Trinh cũng cười nói:

- Lão nô nghĩ chắc là vuông vuông vức vức, tựa như một chiếc hộp, cho nên loại thuyền này gọi là ‘quan tài’.

Hoàng Phủ Huyền Đức cười to:

- Công công quả nhiên hiểu biết trẫm!

- Nhưng mà bệ hạ, sau khi ban chết cho họ thì sẽ không có đan hoàn, bệ hạ có từng lo lắng qua không?

Mã Nguyên Trinh cẩn thận đề nghị:

- Không bằng để họ viết ra phối phương rồi đưa họ về lại quốc gia, thế thì có thể bảo đảm sau này không dứt đan dược, bệ hạ thấy sao?

- Không được!

Hoàng Phủ Huyền Đức nặng nề hừ một tiếng:

- Loại người vì tiền tài không tiếc hạ độc hại trẫm, sao trẫm có thể tha thứ cho chúng?

Ngừng một lát, ông lại nghiêm khắc nói với Mã Nguyên Trinh:

- Trẫm cảnh cáo ngươi trước! Trẫm đã giam thái tử lại, không cho phép ngươi mật báo cho nó nữa! Nếu ngươi dám nghiêng về phía nó thì coi chừng trẫm không tha cho ngươi!

- Lão nô ghi nhớ, không dám vi phạm thánh y!

Hoàng Phủ Huyền Đức cảm thấy mình quá mệt mỏi, xua tay nói:

- Trẫm muốn ngủ một lát, ngươi lui xuống trước đi!

- Vâng, lão nô cáo lui!

Mã Nguyên Trinh đang định rời đi, ngay lúc đó có một thái giám chạy nhanh tới ở ngoài cửa, lớn tiếng bẩm báo:

- Bệ hạ, Đôn Hoàng quận vương khẩn cấp cầu kiến, ngài ấy nói cần bẩm báo bí mật quan trọng về hoàng đế Tấn An.

Mã Nguyên Trinh sắc mặt chợt biến trắng không còn chút máu, hung dữ trừng mắt:

- Ngươi không thấy bệ hạ sắp nghỉ ngơi sao?

Thái giám sợ đến rụt cổ, định lùi xuống thì Hoàng Phủ Huyền Đức bước nhanh ra, nhìn thái giám hỏi:

- Ngươi mới nói cái gì?