- Các ngươi đừng cãi cọ tư cách của các ngươi vẫn không đủ để gặp thái tử, chỉ có ta là có thể gặp hắn, nếu như tước vị của ta vẫn còn thì hôm nay chúng ta không bị động rồi.
Tề Mạo và Tề Vĩ trầm mặc chuyện này Tề gia vẫn gièm pha, ai cũng không muốn nhắc tới vốn tổ phụ của bọn họ tiền nhiệm gia chủ Tề Thịnh được phong làm Võ Lăng nam tước, phụ thân kế thừa tước vị nhưng mười năm trước con trai trưởng của nhị gia Tề Vạn Tưởng la Tề Ngọc Minh gian lận trong kỳ thi kinh khoa, khiến cho hoàng thượng tức giận cướp đi tước vị của Tề gia, chuyện này là một sỉ nhục lớn với Tề gia.
Đúng lúc này thanh âm của Tề Phượng Vũ xuất hiện ở ngoài cửa:
- Tổ phụ, người tìm con sao?
- Ha ha tam nha đầu vào đi.
Tề Phượng Vũ là cháu gái mà Tề Vạn Niên yêu nhất, thậm chí còn vượt qua cả trưởng tôn cho nên hán không để ý tới phản đối của các huynh đệ khác cho Tề Phượng Vũ đảm nhiệm chức thẩm tra sổ sách tề gia, đi khắp nơi kiểm tra sản nghiệp Tề gia.
Ngày hôm qua hắn đồng ý đề nghị cháu gái của mình, mời hai mươi lão phòng của Tề gia vào phòng kế toán thẩm tra sổ sách định kỳ một hồi, hình thành chế độ hạng nhất giảm bớt gánh nặng cho Tề Phượng Vũ.
Tề Phượng Vũ tiến vào trong gian phòng nàng nhìn thấy phụ thân và nhị thúc đều ở đây thì vội vàng thi lễ.
Tề Mạo cũng rất thương yêu nữ nhi của mình cho nên hắn liền cười ha hả:
- Tiểu Vũ, tổ phụ muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ.
Tề Phượng Vũ vội vàng gật đầu:
- Tổ phụ cứ nói, chất nữ nhất định sẽ tuân theo.
Tề Vạn Niên cười tủm tỉm nói:
- Vừa rồi ta đã hỏi qua tứ thúc của con nói con cũng biết Hoàng Phủ Vô Tấn kia hắn cũng ở kinh thành tổ phụ giao cho con một nhiệm vụ thay tổ phụ đến tìm hắn, tổ phụ muốn nói chuyện với hắn.
Ngu Hải Lan cùng với Trần Anh theo Lan Lăng quận vương tới Lạc Kinh, hai người bọn họ ở Lạc kinh không có chỗ để đi liền ở lại quận vương phủ, Lan Lăng quận vương đối với hai nàng vô cùng ưu đãi, thực tế đã xem Ngu Hải Lan làm cháu gái của mình, không để các nàng ở trong phòng trọ mà ở trực tiếp vào trong khuê phòng tại quan phẳng.
Trần Anh trên người đầy thương tích sau khi ác đấu với Tú Y nội vệ trên người của nàng trúng ba đao tổn thương không nhiều nhưng vì chảy máu nhiều nên bị ngất xỉu, sau ba lượt nguy hiểm trong đêm đã qua khỏi may mắn trên thuyền của Lan Lăng quận vương có bổ dược quý báu nên mới bảo trụ được tính mạng.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, trong phòng trở nên yên tĩnh, ở góc tường lư hương Kỳ Lân khói xanh bay lượn lờ trong phòng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt.
Trần Anh nằm mê man ở trên giường sắc mặt của nàng tiều tụy, vàng như nến không một chút huyết sắc thân thể trở nên vô cùng suy yếu nhưng không còn vấn đề gì cả chỉ cần nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là có thể khôi phục như cũ.
Ở bên cạnh giường của nàng, Ngu Hải Lan cũng nằm ngủ rồi, tối hôm qua nàng chiếu cố cho Trần Anh cả đêm mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, đến canh năm mới ngả lưng được một chút.
Trần Anh khẽ chuyển động chân, Ngu Hải Lan lập tức đánh thức:
- Anh muội.
Nàng tựa hồ nghe thấy Trần Anh nói chuyện thì vội vàng tiến tới, Trần Anh đang nói mớ hơn nữa vô cùng tức giậ.
- Vô Tấn tên tiểu tử thúi kia có phải đã có những nữ nhân khác rồi hay không mà không quan tâm đến ta nữa?
Thanh âm của nàng vang lên tiếp:
- Vô Tấn ngươi không phải nói chỉ thích mình ta sao, người khác đều chê ngươi ngốc nhưng ta không chê... Ngươi tại sao lại thay lòng đổi dạ yêu những nữ nhân khác ngươi có biết ta thương tâm cỡ nào không?
Thanh âm mê man của nàng tuy thấp cũng đứt quãng nhưng Ngu Hải Lan cũng nghe rành mạch nàng nghe một hồi thì ngây dại mỗi câu nói mớ của Trần Anh đều giống như nhát dao đâm vào trong lòng của nàng, làm cho nàng phải tự trách mình, nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng mình đã biết mối quan hệ giữa Vô Tấn và Trần Anh mà còn làm như vậy... Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh muội muội của mình, trong đầu của nàng không khỏi hiện ra hình ảnh của hai người khi còn bé khi đó nàng chín tuổi, Trần ANh bốn tuổi cả ngày theo đuôi gọi nàng là tỷ tỷ không ngừng, đúng thế mình chính là tỷ tỷ của nàng giúp nàng mặc quần áo, mang theo nàng tới khe đá ngầm nhặt từng chiếc vỏ sò.
Có một lần nàng bị vỏ sò làm đứt tay muội muội đem tay của mình ngậm vào trong miệng mút máu chảy ra, ánh mắt ngây thơ lúc đó tựa hồ vẫn nhìn Ngu Hải Lan, làm cho Ngu Hải Lan cảm thấy áy náy, chuyện của Vô Tấn nàng làm sao có thể đối mặt với Anh muội làm thế nào giải thích với nàng ta?
Thế nhưng mà nghĩ tới sự ngọt ngào trong hốc tối kia, khiến cho nàng khắc tối ghi tâm, Ngu Hải Lan cảm thấy không thể dứt bỏ được, Vô Tấn chàng nói đi ta phải làm sao cho tốt.
- Ưm
Trần Anh trầm thấp rên rỉ lên một tiếng từ từ tỉnh lại, Ngu Hải Lan đại hỉ vội vàng cầm chặt tay của Trần Anh:
- Anh muội là ta.
- Là sư tỷ sao?
Sắc mặt của Trần Anh vàng như nến, nàng suy yếu mà cười nói:
- Sư tỷ muội cảm thấy mệt mỏi quá.
- Không có chuyện gì đâu muội chỉ vì mất máu quá nhiều mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khôi phục .
- Ừ.
Trần Anh cố hết sức mà quay đầu:
- Vậy chúng ta đang ở đâu, Vô Tấn đang ở đâu?
- Đây là vương phủ của Lan Lăng quận vương ông ấy chính là trưởng bối của Vô Tấn, đã cứu chúng ta.
- Vậy Vô Tấn ở đâu?
Trần Anh vẫn không bỏ qua mà hỏi.
Ngu Hải Lan thở dài một tiếng nàng không muốn nhắc tới Vô Tấn:
- Hắn rất tốt không có chuyện gì đâu hắn gặp thái tử rồi đang làm chính sự sẽ rất nhanh tới gặp muội mà thôi
- Hắn không có chuyện gì là tốt rồi.
Trần Anh trầm thấp thở dài một tiếng.
- Sư tỷ lúc ấy muội rất sợ Vô Tấn sẽ không cứu muội.
Ngu Hải Lan vỗ vỗ tay của Trần Anh cười an ủi nàng;
- Chớ ngốc nghếch, Vô Tấn là người trọng tình trọng nghĩa làm sao không cứu muội cho được, hắn cuối cùng không phải đã cứu muội rồi sao/
Trần Anh sâu kín thở dài:
- Nếu sư tỷ bị bắt hắn cũng sẽ cứu không quan hệ tới việc hắn có thích muội hay không đúng rồi là muội si tâm vọng tưởng.
- Đúng rồi Anh muội ta có khả năng phải về Lưu Cầu đảo một chuyến.
Ngu Hải Lan cuối cùng cũng nghĩ ra kế sách song toàn, cái kia trước hết là né tránh, nàng thẹn với muội muội nhưng mà không nỡ cắt đứt nhân tình này, có lẽ né tránh một hồi là chuyện tốt nhất.