Chu Tín có chút tức giận. Chấp hành quân lệnh tuy rằng quan trọng, nhưng hoàn toàn không biết gì khiến binh sĩ mạo hiểm qua sông, không đặt tính mạng sĩ tốt trong lòng, điều này thật là cực kỳ ngu xuẩn.
Gã lớn tiếng chất vấn:
- Nếu như Hoàng Phủ Anh Tuấn định tạo phản, tự lập làm vua, Yến tướng quân cũng sẽ vì hắn thân tiên sĩ tốt sao?
- Cái này…
Yến Hoành không nói nên lời.
Lúc này, Chu Tín giơ ngang thượng phương bảo kiếm, cao giọng quát:
- Thượng phương bảo kiếm tại đâến Hoành quỳ xuống nghe lệnh!
Tuy Yến Hoành chỉ nghe nói thanh thượng phương bảo kiếm có chuôi kiếm hắc ngọc, gã chưa thấy qua đồ thật, nhưng gã vô cùng tin tưởng Chu Tín. Bây giờ lòng gã hiểu được đối phương thế nhưng có thượng phương thiên tử kiếm, còn là trường sử Đại Đô Đốc phủ đích thân ra mặt, vậy sự việc không hề đơn giản chút nào. Quan trọng hơn, nếu gã không chịu thua thi một vạn binh sĩ thật sẽ chôn vùi dưới sông. Có thể nói thượng phương bảo kiếm xuất hiện rất đúng lúc, cho gã một bậc thang leo xuống.
Gã lập tức quỳ một gối, trầm giọng nói:
- Yến Hoành không dám kháng lệnh thượng phương bảo kiếm!
- Ta lấy thượng phương bảo kiếm ra lệnh cho các ngươi lập tức bỏ vũ khí xuống, lên thuyền đầu hàng, nếu không thì một vạn quân Thuật Dương sẽ không còn sống sót!
Yến Hoành thầm thở dài. Gã đã bị bao vây, bó tay hết cách rồi, khả năng phá vòng vây cũng không có. Hoặc chết hoặc đầu hàng, không còn con đường thứ ba. Cho dù gã phải chết thì cần gì hại một vạn huynh đệ chứ?
- Tuân mệnh!
Yến Hoành đứng dậy đi tới đuôi thuyền, quát hướng ba trăm thuyền nhỏ đằng sau:
- Chúng quân nghe lệnh, bỏ vũ khí và áo giáp xuống, tới gần thuyền lớn đầu hàng!
Gã liên tục hét ba lần. Chiếc thuyền gần gã nhất trước tiên bỏ xuống vũ khí, ngay sau đó ngày càng nhiều thuyền bỏ vũ khí, cởi giáp.
Vô Tấn luôn ở đầu thuyền nhìn chăm chú Yến Hoành và Chu Tín đối thoại. Tuy không nghe được họ nói cái gì nhưng có thể cảm giác ra cảm xúc của Yến Hoành biến đổi. Từ lúc đầu bất mãn đến miễn cưỡng bị thuyết phục, cuối cùng quỳ xuống đầu hàng. Vô Tấn nhìn thân hình tới thước tám của gã và khí thế uy mãnh, vui mừng nở nụ cười. Hắn biết, mình đã có được một mãnh tướng.
- Truyền lệnh sơn thuyền tiếp nhận đầu hàng!
……..
Một nửa quân doanh thủy quân Giang Ninh ở trong Trường Giang, xây dựng bến cảng dài đến hai dặm. Lúc này bến cảng cực kỳ hiu quạnh, quân thuyền đều đã đi hết, chỉ còn lại mười mấy chiếc thuyền trăm thạch cũ nát đậu ở một góc bến cảng, theo sóng dập dềnh. Đêm đã khuya, mặt sông dần bao trùm một tầng sương khói mỏng manh, khiến mặt nước như ẩn như hiện. Một đội binh sĩ trinh sát đi tới đi lui tuần tra. Cách bến cảng chưa đến năm mươi bước là thủy quân doanh trại, có gần năm mươi hàng, đều là phòng gạch, trừ dựa vào Trường Giang là thiếu một mặt ra, còn lại ba mặt đều có doanh bằng bao vây.
Lúc này trong doanh trại ngụ đầy quân sĩ Giang Đô. Hành quân một ngày, mỗi người đều vô cùng mệt mỏi, đang ngủ say sưa. Tối nay họ chỉ ở lại trong quân doanh một đêm, sáng sớm ngày mai để lại ba ngàn quân trấn thủ quân doanh, còn lại đại quân sẽ quay về huyện Giang Đô.
Đêm đã đến canh hai, nhưng Hoàng Phủ Anh Tuấn vẫn không ngủ. Gã nhiều ít có chút lo lắng. Gã được đến tin tức thủy quân Sở Châu xuất động hơn ngàn chiếc chiến thuyền, dù không truyền đến tin chiến đấu, cũng không có bại binh trốn về, càng không có tin báo lên bờ, điều này chứng tỏ một vạn quân Yến Hoành đã đầu hàng.
Đối với kết quả này thì Hoàng Phủ Anh Tuấn đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Một vạn bộ binh của Yến Hoành sao có thể đối phó với năm vạn thủy quân Sở Châu được. Thậm chí năm ngàn quân đội Mai Hoa vệ còn không địch lại nổi nữa là. Mất đi một vạn quân đội này tuy khiến gã hơi đau lòng, thậm chí mặt mũi không biết giấu vào đâu, nhưng trong báo cáo viết cho hoàng thượng lại ghi: Hoàng Phủ Anh Tuấn ta tự mình dẫn đại quân lấy khí thế sấm sét nhanh chóng tiến nam, chiếm lĩnh quân doanh Giang Bắc, toàn tiêm bộ binh Giang Bắc của Hoàng Phủ Vô Tấn. Nhưng trường Giang trời tối khiến gã khó thể dẫn đại quân xông lên, chỉ đành phái Yến Hoành tiên phong chiếm lĩnh nam ngạn. Bất đắc dĩ thủy quân thực lực cách xa, quân tiên phong bất hạnh bị diệt toàn quân, ba quan nhìn sông khóc thương.
Chỉ cần có thể giao cái cớ cho hoàng đế, giữ chức vị của mình, còn lại tổn thất không quan trọng.
Trong lòng Hoàng Phủ Anh Tuấn vẫn hơi bất an. Gã lo lắng bờ bên kia thủy quân nhân lúc đêm tối, lên bờ giết gã trở tay không kịp. Gã làm sao cũng không thể ngủ được, tự mình đứng dậy đi tuần tra bến cảng.
Tuần tra khoảng chừng một canh giờ thì Hoàng Phủ Anh Tuấn rốt cuộc hơi mệt mỏi, quay đầu ngựa trở lại phòng mình nghỉ ngơi. Hơn một trăm thân binh cũng đi theo về doanh. Chủ tướng vừa đi, nhóm binh sĩ tuần tra cũng thả lỏng, tự tìm chỗ để ngủ, còn lại số ít binh sĩ tiếp tục giám sát mặt sông.
Mặt sông vẫn rất yên tĩnh, thời gian trôi qua từng phút giây. Canh ba qua đi, mặt sông vẫn không có gì khác lạ. Rốt cuộc đến canh bốn, là giây phút con người lơ là nhất. Không lâu sau quân đội sẽ rời giường tập hợp. Binh sĩ tuần tra rốt cuộc chịu không nổi, ngã gục ngủ say, không còn ai quan sát mặt sông. Lúc này cũng là thời khắc mặt sông bốc lên nhiều sương nhất.
Bỗng nhiên trên mặt sông xuất hiện cái bỏng đen khổng lồ, lặng lẽ không tiến động cực kỳ quái lạ, dường như là quỷ thuyền tới gần quân doanh. Nó cách bến cảng còn ba trăm bước. Khoảng cách này trừ phi đứng trên bến cảng nhìn kỹ, nếu không thì sẽ không thể phát hiện nguy hiểm đến gần.
Đây là một đội mười chiếc thuyền thiết giáp năm ngàn thạch tổ thành. Chiến thuyền đã qua cải trang, trên vách của mỗi thuyền lộ ra từng cái hốc đen nhánh. Từ bên trong động lớn từng nòng hỏa pháo lộ ra. Mỗi chiến thuyền hai bên có mười khẩu đại pháo. Từ tán đạn cửu pháo tầm bắn hai trăm bước, đến đại tướng quân oai vũ pháo tầm bắn trăm bước, mười chiếc thuyền hợp thành hạm đội hỏa pháo cường đại.
Theo mặt sông vang lên tiếng trống trận, pháo hạm đột nhiên bùng phát tiếng chấn kinh thiên động địa. Lửa bắn tung ra, khói trắng bốc lên trời. Từng viên đạn pháo rậm rạp bắn vào quân doanh, bạo tạc mấy chục phòng ốc, tiếng chán kinh thiên động địa, từng gian phòng sụp xuống. Đám linh kinh sợ hồn phi phách tán. Chúng ở trần không mặc dép vắt giò lao ra ngoài doanh trại. Nhưng đạn pháo vô tình bắn trong đám người. Các quân sĩ bị tạc nổ, máu thịt bắn tứ tung, tử thương thảm trọng, tiếng khóc lóc kêu rên vang vọng cả quân doanh.
Hoàng Phủ Anh Tuấn đang ngủ bị bừng tỉnh. Gã cũng kinh sợ trợn mắt há hốc mồm, đầu óc trống rỗng, quên cả chạy trốn. May là thân binh lao vào phòng hộ tống gã ra khỏi doanh. Lúc này, một viên đạn pháo từ bến cảng không xa bên cạnh mãnh liệt nã bắn. Con ngựa yêu quý của Hoàng Phủ Anh Tuấn bị nổ đến bay lên trời, tứ chi đứt đoạn, mảnh đạn bắn tứ tung. Mấy thân binh không né kịp bị mảnh đạn đánh trúng, hét thảm ngã xuống đất.