Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 355: Bồ câu truyền tin (hạ)

Lúc này, Hoàng Phủ Vô Tấn cười tiến đến:

- Khiến Hàn đại nhân bị sợ hãi, chỉ là làm việc theo lệ, Hàn đại nhân không cần quá khẩn trương.

- Hoàng Phủ Vô Tấn, ngươi…

Hàn Thuận Nghĩa bỗng nhiên nhận ra mình bị lừa. Tin thái tử tạo phản tất nhiên là giả, gã thành tam quốc tưởng kiền. Hàn Thuận Nghĩa vừa hối vừa hận.

Lúc này, một binh sĩ cầm lồng chim tiến vào.

- Điện hạ, hai con bồ câu đều là bồ câu đưa tin.

Tim Hàn Thuận Nghĩa đập loạn. Gã thấy binh sĩ lấy ra mảnh vải và ống gỗ gã đã viết, còn tìm ra một phong thư. Gã cực kỳ khẩn trương, bỗng vùng vẫy thoát khỏi binh sĩ, kéo xuống tiểu ấn đeo trên cổ nhét vào miệng. Không đợi gã nuốt xuống thì bị binh sĩ đấm một cú vào mặt, hôn mê bất tỉnh. Binh sĩ móc ra ấn chương khỏi miệng gã, đưa cho Hoàng Phủ Vô Tấn.

Hoàng Phủ Vô Tấn đặt trong tay ước lượng, khinh thường cười lạnh nhìn gã. Lúc này, hắn bị cái hộp ngà voi trên bàn hấp dẫn, chậm rãi cầm lên hộp ngà nặng trịch, mở ra nắp hộp. Bỗng chốc kim bài điều binh lóe ánh sáng vàng khiến con ngươi Vô Tấn thoáng chốc rút thành đường chỉ dẹp.

Đại Đô Đốc phủ Sở Châu ở tại đường Bạch Hạ, cùng với huyện nha ở đường Trường Kiền, một là ở phía đông đường lớn Kiến Nghiệp, một cái là ở phía tây. Đường Bạch Hạ cũng là chỗ thủy quân đô đốc phủ nha Sở Châu và phủ trạch của Hoàng Phủ Vô Tấn. Con phố này có thể nói là trọng địa quân quyền thành Giang Ninh.

Đêm qua tuy con phố này cũng tràn đầy năm trăm quân sĩ Mai Hoa vệ, nhưng nhiệm vụ của họ là bảo vệ an toàn phủ trạch Hoàng Phủ Vô Tấn.

Tối hôm qua phát sinh cuộc binh biến đã kết thúc, thành Giang Ninh lại hồi phục bình tĩnh. Tuy rằng còn có rất nhiều người nhỏ giọng bàn tán việc ngày hôm qua, nhưng bề ngoài thì thành Giang Ninh yên tĩnh, trừ một số chỗ yếu hại là có vài quân sĩ Mai Hoa vệ làm nhiệm vụ ra, không có không khí căng thẳng. Huyện thừa, huyện úy và chủ bộ huyện nha Giang Ninh đều xuất hiện bình thường trong nha môn. Huyện lệnh là thiểu doãn Trương Dung kiêm nhiệm. Duy nhất bị ảnh hưởng là phủ nha Giang Ninh thì đã bị phong kín hoàn toàn.

Nhưng phủ nha Giang Ninh phủ đa phần phải ứng đối là phía triều đình, cơ bản không cụ thể quản lý địa phương, bình thường đều do huyện nha phụ trách. Vậy nên đóng kín Giang Ninh phủ đối với người Giang Ninh bình thường thì không chịu bất cứ ảnh hưởng gì.

Sắc trời đã sáng, cuộc hành động đường Trường Kiền và phủ nha Giang Ninh đã chấm dứt. Đa số quân sĩ Mai Hoa vệ đều tạm thời nghỉ ngơi trong các góc giáo tràng quân doanh tại thành Giang Ninh. Đầu đường rất yên tĩnh, bình dân và các lại bắt đầu bình thường đi lại làm việc.

Trước cửa Đại Đô Đốc phủ nha đậu vài chiếc xe ngựa, đều là xe của quan lớn Đại Đô Đốc phủ. Đại Đô Đốc lấy trường sử Chu Tín làm trưởng quan, mặt khác còn có tư mã Lam Quý An, phán cung Ngũ Đồ, lục sự tham quân Cao Húc, mười mấy quan viên quan trọng. Đại Đô Đốc phủ nha có một ngàn quân trực thuộc, chủ yếu phụ trách quản lý bốn cửa thành và bến cảng trên ba mươi tòa quân thương, hai mươi lăm vạn phủ binh Sở Châu, cùng với năm vạn thủy quân hậu cần lương thảo đều do Đại Đô Đốc phủ nha phụ trách, quyền lực cực kỳ to lớn.

Giống như mấy nha môn khác, đám quan viên Đại Đô Đốc phủ vừa vào nha môn lập tức tụ tập cùng một chỗ bàn bạc về cuộc binh biến xảy ra vào tối hôm qua.

- Tối qua thật sự quá rõ ràng rồi!

Tư mã Lam Quý An nhấn mạnh với mọi người:

- Hoàng Phủ Vô Tấn chính là muốn xóa sạch thế lực của Thân gia tại Sở Châu. Ta nghe nói không chỉ Thân Kỳ Võ và Tả Vân Đấu bị bắt, Thân phủ ở tây thành cũng bị vây khốn. Mười mấy con cháu Thân gia đều bị bắt đi, chắc chắn hai huyện lệnh huyện Bạch Hạ, Lục Hợp cũng không chạy thoát được đâu. Ta nghi ngờ Hoàng Phủ Vô Tấn có được mật chỉ của hoàng đế, nếu không thì hắn sẽ không dám công khai thanh trừ thế lực Thân gia như vậy.

Phán quan Ngũ Đồ nghi hoặc hỏi:

- Vì sao hoàng thượng muốn thanh trừ thế lực Thân gia? Chẳng lẽ triều đình xảy ra biến cố gì ư?

Cao Húc ở bên cạnh cười lạnh nói:

- Ta cho rằng việc Thân quốc cữu huấn luyện tư quân đã bại lộ, hoàng thượng trước tiên ra tay tại Sở Châu.

- Xuỵt!

Lam Quý An nặng nề thở dài một tiếng:

- Việc tư quân không có chứng cứ, đừng nói bậy!

- Lam đại nhân, cái gì kêu chứng cứ? Chẳng lẽ ngươi không biết việc Bạch Y quân sao? Người nào ngồi tại đây không biết chứ? Tất cả đều chỉ giả ngu thôi. Ta nghi ngờ có một ngày Bạch Y quân giết tới, mạng nhỏ của ngươi và ta đều mất trên tay chúng. Đừng lừa mình dối người nữa. Nếu Hoàng Phủ Vô Tấn đã ra tay xóa sạch thế lực Thân quốc cữu, vậy chúng ta nhân lúc còn sớm mật cáo với hoàng thượng việc Bạch Y quân, đỡ sau này lại nói chúng ta biết mà không báo.

Cap Húc còn muốn nói cái gì nhưng bị phán quan Ngũ Đồ ngồi bên cạnh đá một cước. Cao Húc ngoái đầu thấy trường sử Chu Tín xuất hiện tại cửa, bỗng chốc không dám nói tiếp. Thê tử của Chu Tín là người Thân gia, Chu Tín cũng coi như là người của Thân quốc cữu, bị Chu Tín nghe thấy thì có thể tha cho mình sao?

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mười mấy người không dám nói nhiều. Ngược lại Lam Quý An phản ứng cực nhạy bén. Chu Tín cũng là người của Thân quốc cữu, vậy tại sao Hoàng Phủ Vô Tấn không đụng tới gã? Lam Quý An thầm lấy làm lạ.

Chu Tín rất bình tĩnh nói với mọi người:

- Tất cả đi ra đi! Ta mới nhận được tin, Hoàng Phủ Vô Tấn sắp đến Đại Đô Đốc nha môn chúng ta rồi, chắc là có chuyện gì, mọi người hãy chuẩn bị đi!

Tất cả mọi người ngây ra. Hoàng Phủ Vô Tấn sắp đến đây, vì cái gì?

Lam Quý An đứng dậy, vội la lớn:

- Đại nhân, có phải chăng Hoàng Phủ Vô Tấn đến bắt đại nhân?

- Hắn bắt ta làm cái gì?

Chu Tín không vui bảo:

- Ta đường đường là trường sử Đại Đô Đốc phủ, quan lớn tam phẩm tận chức tận trách, trước nay chưa từng làm lỗi gì, hắn dựa vào cái gì bắt ta?

Lam Quý An biết mình nói lỡ. Chu Tín là quan lớn trong quân đội, tuy cũng là người Thân quốc cữu nhưng không liên quan gì đến Thân gia. Hoàng Phủ Vô Tấn chưa chắc sẽ đụng đến gã.

Y vội vàng nói:

- Ty chức chỉ là cảm thấy kỳ, hắn đến Đại Đô Đốc phủ làm cái gì?

- Ta nghe nói ngày hôm qua hắn mới nhận được mật chỉ của hoàng thượng, chắc là Sở Châu có biến, hắn đến tuyên chỉ, chúng ta tuân theo ý chỉ làm việc là được.

Chu Tín vừa dứt lời, bên ngoài liền có người cao giọng quát:

- Thánh chỉ đến, các quan Đại Đô Đốc tiếp chỉ!

Trong phòng thoáng chốc rối loạn, mọi người đều lao ra ngoài. Chỉ thấy ngoài cửa lớn đi vào hơn trăm người, có thị vệ cung đình, có Mai Hoa vệ cưỡi ngựa. Ba người dẫn đầu, người bên trái đa số người đều biết, chính là ngự sử trung thừa Trần Trực. Người chính giữa ôm thánh chỉ là một thái giám, tất cả đều từng gặp, là nội thị tỉnh trung quan La Quốc Trung, năm trước có đến tuyên chỉ. Người bên phải khôi giáp sáng láng, chính là Lương Tự vương Hoàng Phủ Vô Tấn.

[/CHARGE]

Code: