Vô Tấn thấy A La chỉ chỉ bụng, ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, nghĩ tới điều gì, kinh hỉ mà hướng Tô Hạm nhìn lại. Chẳng lẽ đêm hôm đó thật sự gieo xuống rồi hả?
Tô Hạm chậm rãi đi đến trước mặt Ngu Hải Lan, Ôn Nhu cười nói:
- Người chính là Ngu sư tỷ?
- Là ta.
Ngu Hải Lan khẽ gật đầu một cái, tâm tình khẩn trương đã bình tĩnh trở lại. Nàng vuốt mái tóc bị gió biển thổi bay, nhìn nhìn Tô Hạm, trong nội tâm càng thêm thở dài, khó trách Vô Tấn muốn lấy nàng làm vợ, nữ tử đẹp như vậy, thật sự là lần thứ nhất nàng nhìn thấy.
Tô Hạm cũng dò xét
Ngu Hải Lan một chút, nàng đã từng nghe Vô Tấn nói qua chuyện cũ bất
hạnh của sư tỷ, chỉ thấy nàng dung mạo tú mỹ, giơ tay nhấc chân đều có
khí chất của nữ tử vùng biển. Nhưng Tô Hạm chú ý tới trong mắt nàng cất
giấu một loại cảm tình rất sâu, đó là một loại bi thương hình thành
trong nội tâm vài chục năm, cái này khiến cho Tô Hạm thoáng cái đối với
nàng tràn đầy đồng cảm. Nàng có thể hiểu được loại đau thương này, bởi
vì nàng cũng mất đi mẫu thân mà nàng thương yêu nhất.
Trong nội tâm Ngu Hải Lan bỗng nhiên có một tia cảm động, nàng có thể cảm
nhận được thành ý của Tô Hạm. Đúng lúc này, Tô Hạm bỗng nhiên lấy ra
khăn mặt, che miệng nôn ói một hồi.
Ngu Hải Lan vội vàng đở lấy nàng, kinh ngạc nói:
- Vương phi, ngươi... mang thai sao?
Tô Hạm khắc chế khó chịu trong lồng ngực, gật đầu nói:
- Đúng vậy, hơn hai tháng, phản ứng rất kịch liệt.
- Vô Tấn biết không?
- Hắn còn không biết, đợi lát nữa sẽ nói cho hắn biết.
Tô Hạm lại một hồi khó chịu, động tác Ngu Hải Lan nhanh chóng, một tay vịn chặt nàng, một tay nhẹ nhàng xoa lưng nàng, khó chịu trong người Tô Hạm giảm bớt một chút, cảm kích hướng nàng cười nói:
- Ta quên mất, Vô Tấn đã từng nói, ngươi là đại phu.
- Nhà của ta nhiều thế hệ làm nghề y, phụ thân là danh y Dư Hàng quận, ta chỉ học được chút gia truyền.
Ngu Hải Lan vịn nàng, chậm rãi đi về hướng xe ngựa, nhỏ giọng nói:
- Tận lực bảo trì bình thản, vùng núi Vĩnh Gia quận có một loại Lê cùng
quả Hầu Đào, ngươi ăn nhiều hai loại quả này một chút, sẽ giảm bớt thai
nghén của ngươi.
- Vậy sao? Bây giờ là đầu mùa xuân, trái đó có mọc không?
Tô Hạm rất có hứng thú, nàng một mực đang tìm phương pháp giảm bớt thai
nghén, lại không có hiệu quả, loại nôn ọe này làm cho nàng rất khó chịu.
- Khẳng định có, có người chuyên môn lưu trữ, đợi lúc này có thể bán giá
cao, ngươi không ngại để cho gia nhân ra phố hỏi một chút, Giang Ninh
phủ là địa phương lớn, chắn chắn có khả năng mua được.
- Đa tạ sư tỷ.
Tô Hạm đi đến trước mặt Vô Tấn, có chút gắt giọng:
- Thấy muội không thoải mái, cũng không đến dìu đỡ sao?
Vô Tấn lúc này mới kịp phản ứng, trong nội tâm áy náy, vội vàng đở lấy thê tử, trong nội tâm lại nhịn không được vui mừng:
- Ta sắp có hài tử.
Giọng điệu Tô Hạm mang theo một tia trêu tức, cười nói:
- Chàng đó,
Tranh thủ thời gian đi mua lê cùng hầu đào cho ta, Ngu sư tỷ nói, có thể giảm bớt thai nghén của ta.
Vô Tấn rất lo lắng Ngu Hải Lan có thể không cùng người trong nhà hòa hợp,
hắn biết Ngu Hải Lan tuy cũng là nữ tử dịu dàng dễ thân. Nhưng loại dịu
dàng dễ thân như nàng lại cùng Tô Hạm bất đồng, lòng dạ Tô Hạm rất rộng, rất nhiều chuyện đều có thể chấp nhận được, mà Ngu Hải Lan dịu dàng chỉ là mặt ngoài, tính cách nàng quái gở, trinh liệt cùng nội tâm yếu ớt
bên trong khiến nàng đối với thái độ người khác càng thêm mẫn cảm. Nếu
như khẩu khí Tô Hạm hơi có chút đông cứng hoặc hơi ngạo mạn một chút,
nhất định sẽ ảnh hướng tới tự tôn của Ngu Hải Lan, khiến nàng quay đầu
rời đi.
Vô Tấn không thể không cảm tạ trời xanh vì đã cho hắn một thê tử dịu dàng độ lượng mà lại khéo hiểu lòng người như Tô Hạm, chỉ có nàng mới có thể hóa giải nội tâm mẫn cảm cùng yếu ớt của Ngu Hải Lan,
một đứa bé có tiếng nói chung, khiến các nàng hòa hợp mà đi đến cùng một chỗ như vậy, quả thực làm cho Vô Tấn cảm thấy vô cùng vui mừng.
Hắn tự đáy lòng cười nói:
- Tốt! Ta lập tức để cho binh sĩ đi mua.
Tô Hạm trợn mắt, tức giận nói:
- Thiếp chỉ nói cho vui, chàng còn tưởng là thực, binh lính của huynh khổ cực như vậy, còn muốn làm phiền người ta, không cần chàng quan tâm sự
tình này, thiếp sẽ bảo quản gia đi mua.
Tô Hạm lại hướng Ngu Hải Lan cười nói:
- Ngu sư tỷ, chúng ta không cần để ý đến hắn, chúng ta lên xe. Ngươi sẽ
giúp nhìn xem cánh tay, trên tay ta có một vết thâm, rất là đau.
- Tốt, lên xe ta sẽ xem cho ngươi.
Ngu Hải Lan hướng Vô Tấn cười cười, cùng Tô Hạm lên xe, Vô Tấn bất đắc dĩ
cười khổ một tiếng, đây là thê tử trách mình không quan tâm nàng, lại
còn có tật vướng tình khắp nơi!
- Điện hạ!
Xa xa có người
gọi hắn, Vô Tấn quay đầu lại, chỉ thấy Trương Dung bước nhanh hướng hắn
đi tới, biểu lộ rất lo lắng, trong lòng của hắn âm thầm cả kinh, vội
vàng hướng Tô Hạm nói:
- Các nàng về trước đi, ta cùng Trương đại nhân trò chuyện, lập tức sẽ trở lại.
Tô Hạm các nàng lên xe ngựa, cũng không vội mà đi, ở một bên chờ hắn.
Vô Tấn nghênh đón, chắp tay cười nói:
- Trương đại nhân, hình như khí sắc không tốt, vì sao vậy?
Trương Dung thở dài một hơi, kéo Vô Tấn đến một nơi hẻo lánh, có chút khẩn trương hướng hắn nói:
- Có thể sẽ có một phiền toái nhỏ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vô Tấn bất động thanh sắc hỏi.
- Điện hạ còn nhớ Sở Châu Hộ bộ Phân tư không?
Vô Tấn gật gật đầu, Sở Châu Hộ bộ Phân tư là một chi nhánh nha môn của Hộ
bộ thiết lập ở Giang Ninh phủ, chuyên môn giám sát cùng vận chuyển thuế
ngân ở Sở Châu, thuế ngân của Bị quận Sở Châu lần trước áp tải đến Giang Ninh phủ, Sở Châu Hộ bộ Phân tư kiểm số sau đó nhập kho, trước tháng tư an bài một đội thuyền đem thuế ngân áp hướng Kinh thành, điểm này Vô
Tấn rất rõ ràng.
- Bọn hắn làm sao vậy?
- Một tháng trước, Sở Châu Hộ bộ Phân tư bỗng nhiên đến kiểm tra kho ngân, đem tất cả sổ
sách thu chi lấy hết. Ta ngày hôm qua nhận được thư tín của phụ thân, Sở Châu Hộ bộ Phân tư đã dâng thư vạch tội Điện hạ, nói Điện hạ lấy cớ
chuẩn bị chiến đấu, trắng trợn tham ô thuế ngân Sở Châu, Hoàng Thượng
tức giận, hạ lệnh Ngự Sử Trung Thừa Trần Trực mang thượng phương bảo
kiếm đến tra án, Trần Trực đã trên đường đi rồi.