Lời nói này kinh động bốn phía, sắc mặt của Thiệu Cảnh Văn trở nên trắng bệch ngay cả Thân Quốc Cữu cũng không kiên nhẫn, đứng lên nghiêm nghị quát hỏi:
- Giả ở chỗ nào?
Tề Vĩ khẩn trương bất an nói:
- Tổng quầy, ông thấy rõ rồi chứ chớ kiểm tra qua loa.
Chu Văn Thắng gật đầu:
- Ông chủ ta biết rõ cho nên vô cùng cẩn thận những ngân phiếu này đúng là rất thật, giấy chất cũng cùng một dạng cũng có màu sắc nếu không cẩn thận phân biệt thì không thể phát hiện ra.
- Nhưng mà ở dưới ánh sáng ngân phiếu thật hiện lên màu sắc thất thải mà ở đây chỉ thấy ngũ thải cho thấy người làm giả không hoàn toàn thành công.
- Thật sao?
Thân Quốc Cữu đi lên phía trước hắn có phần không tên, liền rút ở trong tập ngân phiếu của cá nhân mình ra một tờ, đem hai tấm ngân phiếu trước ánh sáng so sánh hắn quả nhiên nhìn thấy màu sắc khác nhau, ngân phiếu của mình có tới thất thải mà ngân phiếu Thiệu Cảnh Văn mang về chỉ có ngũ thải, hắn nhướn mày quay đầu lại hỏi:
- Nếu như in lỗi thì sao?
Chu Văn Thắng lắc đầu:
- Quyết không có chuyện này nhiều năm như vậy không một tờ xảy ra vấn đề hơn nữa còn có bằng chứng phụ.
- Bằng chứng phụ gì?
- Hồi bẩm quốc cữu gia ngân phiếu của Tề Đại Phúc mỗi khi phát hành đều lưu lại số sê ri ở tổng bộ, những ngân phiếu này phát hành ở Đông Hải quận nhưng số sê ri không trùng khớp chút nào. Ngược lại có số sê ri của một trăm vạn lượng khác đã báo tới.
- Cái gì?
Thân Quốc Cữu bỗng nhiên hiểu ra hắn quay đầu nhìn Thiệu Cảnh Văn, Thiệu Cảnh Văn toát mồ hôi quỳ xuống:
- Ty chức thất trách mong quốc cữu trách phạt.
Thân Quốc Cữu trong lòng hừ một tiếng có người ngoài hắn không tiện phát tác, lúc này trong lòng của hắn xuất hiện một ý nghĩ ngồi lại vị trí lấy từ trong ngăn kéo ra một cái thiệp mời rồi nhàn nhạt nói với Tề Vĩ:
- Đây là thiệp mời các ngươi mang tới mừng đại thọ của Tề lã gia tử bảy mươi năm đúng không?
Tề Vĩ khom người đáp:
- Vâng mong quốc cữu đại giá quang lâm, Tề gia sẽ vô cùng vinh hạnh.
- Ta đến cũng được nhưng ta có một điều kiện.
Thân Quốc Cữu nói thẳng:
- Tề gia có thể làm được hơn nữa là làm được dễ dàng.
Thân Quốc Cữu nhìn đám ngân phiếu giả trên bàn giống như cười mà không phải cười:
- Các ngươi không phải nói một trăm vạn lượng ngân phiếu này có số sê ri sao? Báo cho chi nhánh cả nước một trăm vạn lượng ngân phiếu này từ chối trả tiền mặt toàn bộ.
- Cái này....
Tề Vĩ ngây người, điều này làm sao có thể?
- Thế nào không đáp ứng yêu cầu của ta sao?
Thân Quốc Cữu dùng ánh mắt lợi hại nhìn hắn.
Tề Vĩ toát mồ hôi hắn không thể nào đáp ứng được hơn nữa cũng không có quyền đáp ứng, tổng cộng một trăm vạn lượng ngân phiếu hơn nữa còn là ngân phiếu của thái tử ý vị ở bên trong thế nào hắn vô cùng minh bạch.
- Chuyện này ta cần xin chỉ thị của gia chủ.
Thân Quốc Cữu đáp ứng:
- Trưa mai ta cần trưa mai các ngươi trả lời thuyết phục.
Dừng lại một chút hắn lại nói:
- Những ngân phiếu giả này các ngươi có thể mang về.
Tề Vĩ cùng với Chu Văn Thắng lui xuống trong thư phòng chỉ còn lại ba người ngoại trừ Thân Quốc Cữu và Thiệu Cảnh Văn thì còn có phụ tá của hắn là Tào Kiến Quốc, hắn đứng ở bên cạnh một mực không lên tiếng.
Thân Quốc Cữu nhìn thoáng qua Thiệu Cảnh Văn, vỗ bàn cả giận nói:
- Ta cho ngươi đứng lên sao?
Thiệu Cảnh Văn trong lòng sợ hãi hắn lại quỳ xuống:
- Ty chức có tội.
- Ta vận dụng hơn nghìn người không tiếc liên hệ với hải tặc vốn tưởng ngươi có thể làm tốt mọi chuyện cuối cùng lại cầm một bao ngân phiếu giả về, rất tốt Tú Y vệ làm chuyện rất tốt.
Thanh âm của Thân Quốc Cữu vô cùng nghiêm khắc lúc này hắn bị mất thể diện hắn tưởng tượng thái tử lúc này cười nhạo hắn thế nào.
- Ngươi để cho ta quá thất vọng rồi.
Phụ tá Tào Kiến Quốc ở bên cạnh cũng mở miệng, hắn thay Thiệu Cảnh Văn nói:
- Quốc cữu, Thiệu tướng quân đúng là đã xem qua ngân phiếu tại chỗ, bởi vì thuyền thái tử cách đó không đến ba trăm bước nên không có thời gian nhìn kỹ thuộc hạ cũng nhìn không ra, không kể đến Thiệu Cảnh Văn lúc đó ở trên mặt sông thời gian gấp gáp chuyện này không thể trách hắn, chỉ có thể nói là đối thủ quá giảo hoạt, mong Thân Quốc Cữu bớt giận.
- Đối thủ giảo hoạt, không phải ngươi đang che giấu ngươi vô năng thì đúng hơn.
Thân Quốc Cữu chắp tay sau lưng đi lại nhìn Thiệu Cảnh Văn nói:
- Chẳng lẽ ngươi cũng muốn nói không phải ngươi vô năng mà là do đối thủ quá giảo hoạt sao?
Thiệu Cảnh Văn đương nhiên không dám nói Vô Tấn giảo hoạt, hắn biết rõ Thân Quốc Cữu như thế nào cũng không tiếp nhận nổi việc hắn bị một thiếu niên mười bảy tuổi đánh bại, nếu hắn nói thì hắn chỉ càng gặp nạn cho nên đành cúi đầu.
- Ty chức không dám, nhưng thật ra là Lan Lăng quận vương trợ giúp đối phương nếu như không phải Lan Lăng quận vương uy hiếp ty chức cũng đã sớm bắt được rồi.
Lấy cớ này Thân Quốc Cữu còn có thể tiếp nhận sắc mặt của hắn trở nên hòa hoãn, hắn lại ngồi xuống:
- Ngươi đứng lên đi1
Thiệu Cảnh Văn đứng lên hắn lại thấp giọng nói:
- Ty chức cảm thấy rất kỳ quái, Lan Lăng quận vương lúc đó thái độ vô cùng cứng rắn, không cho ty chức mặt mũi, y còn nói y tuy tuổi già nhưng chỉ cần vung tay lên là có hàng vạn quân nghe lệnh y.
- Hắn thật sự nói như vậy sao?
Trong mắt Thân Quốc Cữu hiện lên vẻ kinh ngạc Lan Lăng quận vương ít xuất hiện hắn nói ra lời nói cứng rắn như vậy thật khiến cho Thân Quốc Cữu không ngờ được hắn nghi hoặc mà nhìn qua Thiệu Cảnh Văn liệu có phải người này vì chối bỏ trách nhiệm mà đem vấn đề này trở nên nghiêm trọng không?
Thiệu Cảnh Văn hiểu được sự hoài nghi của Thân Quốc Cữu hắn khẳng định trả lời:
- Đúng thế hắn nói như vậy ty chức không dám loạn ngôn cũng không chỉ một mình ty chức nghe thấy rất nhiều Tú Y vệ sĩ cũng ở đó.
Thân Quốc Cữu gật nhẹ đầu hoài nghi là một thói quen bình thường của hắn nhưng lần này hắn biết Thiệu Cảnh Văn không nói dối, hắn đã tin.
- Đây cũng là một điều kỳ quái, Lan Lăng quận vương tại sao lại cứng rắn nói như vậy?
Tào Kiến Quốc ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Liệu có phải chuyện thân binh của Trương Sùng Tuấn bị phát hiện rồi không, cho nên hắn bất mãn với chúng ta?