Tô Hạm hiển nhiên có thể cảm nhận được tâm tình khẩn trương bất an của Tề Phượng Vũ, thanh âm nàng rất nhu hòa, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tề Phượng Vũ, làm cho nàng bình tĩnh trở lại.
- Chúng ta trước tiên là nói về A La! Theo lý hẳn là để ta làm chủ, nàng đêm nay được vào động phòng hay không, nhưng ta biết các ngươi cùng một chỗ mười hai năm, hẳn là tình như tỷ muội, ta đem vận mệnh của nàng giao cho muội, do muội quyết định.
Tề Phượng Vũ khẽ cắn môi, thật sự là có chút thẹn thùng, nhưng vì A La, nàng phải cho ra thái độ, hơn nữa nàng cần phải sửa đổi xưng hô.
- Đại tỷ, ta muốn cho nàng cùng một chỗ động phòng.
Tô Hạm gật gật đầu, cười nói:
- Kỳ thật ta cũng nghĩ đến rồi, hẳn là như vậy, nàng dù sao đã đến tuổi xuất giá, ta đã cho nàng tạm thời ở phòng nha hoàn, đêm nay sẽ cùng ngươi động phòng.
- Từ đêm nay bắt đầu, chúng ta là tỷ muội, sẽ cùng một chỗ sinh hoạt vài thập niên, ta tuy là chính thê, nhưng không phải loại người ngang ngược vô lý! Mọi người độ lượng, nhường nhịn lẫn nhau, tuân thủ quy củ Vương phủ, tin tưởng chúng ta ở chung sẽ rất hòa hợp.
Trầm mặc một lát, Tề Phượng Vũ cũng nói:
- Vô luận đại tộc hay là hàn gia, đều có quy củ của mình, cái này Phượng Vũ biết rõ, gia quy của Tề phủ rất nghiêm, xin đại tỷ yên tâm, sẽ không có sự tình làm đại tỷ khó xử.
Kỳ thật các nàng ngồi chỗ này trò chuyện, chính là muốn giúp nhau trao đổi tình cảm, Tề Phượng Vũ không phải Kinh Nương, sau lưng nàng có gia tộc rất cường thế, nàng cũng là đích nữ, nếu như tương lai các nàng ở chung không tốt, sẽ mang đến cho cái nhà này rất nhiều phiền não, hơn nữa sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến đại kế của Vô Tấn, đối với Tề Phượng Vũ cũng giống như vậy. Nàng lúc trước là thương nhân chi nữ, từ bây giờ nàng đã gả vào Hoàng môn, quy củ bất đồng, nếu như nàng y nguyên cho rằng Tề Gia là thương nhân đệ nhất thiên hạ, do đó xem thường Tô Hạm, cùng nàng đối kháng, vậy Tô Hạm có quyền đem nàng đuổi ra khỏi nhà.
Cho nên bọn họ lúc này tỏ thái độ là rất trọng yếu, lẫn nhau nói rõ ràng, về sau ở chung sẽ dễ hơn.
Tô Hạm lại quay đầu lại hỏi Kinh Nương:
- Kinh Nương, ngươi có lời gì muốn nói không?
Kinh Nương cuống quít lắc đầu, tỏ vẻ mình không có lời nào để nói, ở trước mặt Tô Hạm cùng Tề Phượng Vũ, địa vị của nàng rất thấp, nhưng nàng lại là người rất trọng yếu, nàng so với hai người kia đều đến bên người Hoàng Phủ Vô Tấn sớm hơn, hoặc là nói, nàng là nữ nhân đầu tiên của Hoàng Phủ Vô Tấn. Nàng có một tác dụng dù ai cũng không cách nào thay thế, có lẽ ở thời điểm tương lai nào đó, nàng sẽ trở thành cây cầu để các nàng câu thông.
- Được rồi! Chúng ta không thể chậm trễ chuyện động phòng của Phượng Vũ, Kinh Nương, có thể châm trà rồi.
Kinh Nương rót một chén trà nóng, cẩn thận bưng cho Tề Phượng Vũ, Tề Phượng Vũ đứng dậy tiếp nhận chén trà, chậm rãi quỳ xuống, nâng chung trà lên nói:
- Đại tỷ, mời dùng trà!
Tô Hạm cười tiếp nhận chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm:
- Được rồi, Phượng Vũ, ngươi đi đi!
Mặc dù không có khách lạ, nhưng Vô Tấn vẫn phải uống một vòng rượu mới được đi động phòng, hắn vừa muốn đẩy cửa, cửa lại Két kẹt một tiếng mở ra, khiến cho hắn không khỏi giật mình, Phượng Vũ đeo khăn cô dâu, nàng sao có thể mở cửa, chẳng lẽ động phòng còn có người khác?
Hắn vào gian phòng, đã thấy phía sau cửa là thiếp thân nha hoàn A La của Phượng Vũ, không biết là nến đỏ làm khuôn mặt nàng đỏ bừng, hay là chính nàng mắc cỡ đỏ mặc, cúi đầu không dám nhìn hắn.
- Công tử, đêm nay Vương phi để cho ta…
Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, tuy Vương phi đã đồng ý cho nàng cùng động phòng, nhưng nếu như Vô Tấn bảo nàng ra ngoài, nàng cũng phải ngoan ngoãn ly khai.
- Ah! Vậy ngươi lưu lại đi!
Lần trước ở Bách Phú tửu lâu của Duy Dương uống rượu, một gã Quả Nghị Đô úy hứng rượu nói đến bồi phòng nha hoàn, hắn mới biết bồi phòng là có ý gì, đó là sự tình người đời sau không thể tưởng tượng, giữa vợ chồng thân mật, chuyện phòng the làm sao có người thứ ba ở đây, mà ở thời đại một vợ nhiều thiếp. Ở bên trong các đại phú gia, nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ chuyện phòng the là sự tình cực kỳ bình thường, thậm chí ở những gia đình bình thường cũng có.
Ngoại trừ hầu hạ chuyện phòng the ra, mùa đông còn ủ ấm chăn, mùa hè thì quạt mát, hầu hạ chủ nhân đi tiểu đêm, chủ mẫu đến nghỉ hoặc là lúc mang thai, nàng trong đêm càng thêm bận rộn, những điều này đều là chuyện cần làm của bồi phòng nha hoàn.
Chỉ là trong nội tâm Vô Tấn còn không quen, hắn cảm thấy sự tình này có chút quái dị cùng xấu hổ, Tô Hạm mấy lần để cho a Xảo ngủ ở gian ngoài, chủ yếu là trong đêm thuận tiện hầu hạ, hắn đều không đồng ý.
Bất quá đêm nay tình huống đặc thù, Vô Tấn biết hậu quả nếu đem A La đuổi ra, hắn chỉ phải tiếp nhận, coi như trong phòng không có nàng tồn tại.
Hắn đi đến trước mặt Tề Phượng Vũ, nghĩ đến mỹ nhân tinh xảo này sắp thành thê tử của mình, trong lòng của hắn bắt đầu nóng lên, chậm rãi mở khăn cô dâu ra. Dưới ánh nến, chỉ thấy ánh mắt nàng lưu động, xinh đẹp không gì sánh được, Tề Phượng Vũ ngượng ngùng mà quay đầu đi, không dám cùng hắn đối mặt.
Ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân như ngọc, Vô Tấn có chút say mê rồi, nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này A La lại đi đến đem rượu hợp cẩm dâng lên, quỳ xuống trước mặt bọn họ:
- Công tử, tiểu thư, mời dùng rượu!
Tựa hồ biến thành ba người động phòng, nhiều người, muốn nhiều tình thú cũng không có, Vô Tấn ngầm thở dài, chỉ phải bưng chén rượu lên cười nói:
- Nương tử, mời uống rượu!
Tề Phượng Vũ cũng không thèm để ý A La ở một bên, nàng bưng chén rượu lên nhẹ nhàng uống một ly, ngượng ngùng mà đưa cho Vô Tấn, sau đó cùng nhau đem chén rượu ném xuống đất, bước tiếp theo là vác tân nương, Vô Tấn ngồi xổm xuống, đem Tề Phượng Vũ đặt lên lưng mình, hắn nghĩ muốn trêu chọc như khi vác Tô Hạm lúc trước.
Nhưng lúc này, bên cạnh còn đứng một người, giống như thực sự trở thành một loại nghi thức, đã không có nửa điểm vui thú, lòng hắn không cam lòng, đi vào phòng trong, hắn bỗng nhiên thoáng cái đem Tề Phượng Vũ ôm đến trước mặt mình, đem nàng vịn đứng vững, con mắt nóng bỏng mà nhìn chăm chú lên nàng.
Tề Phượng Vũ tim đập thình thịch, nàng còn chưa có bị nam nhân ôm qua như vậy: