Mọi người xuống ngựa hướng về phía nha môn mà đi tới cửa khóa không nghiêm chỉ để lại một con đường nhỏ, ở bên trong cũng được quét dọn sạch sẽ, nhưng không thấy người tất cả đều yên tĩnh.
Vô Tấn dạo quanh một vòng đi vào trong sân nhỏ, lúc này hắn tiến vào trong một gian phòng ở trong phòng truyền ra động tĩnh, một gã quan viên đang dán giấy cửa sổ quay lưng về phía hắn cho nên không nhìn thấy mặt.
Quan viên dán giấy của sổ tựa hồ cảm nhận được điều gì đó liền quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Tấn hắn sợ hãi vội vàng khom mình thi lễ:
- Ty chức tham kiến đô đốc.
- Ngươi muộn như vậy tại sao còn chưa trở về?
Vô Tấn ôn hòa hỏi thăm.
- Bẩm đô đốc ty chức dán hết giấy cửa sổ rồi sẽ trở về.
Vô Tấn gật đầu ngồi xuống chỗ ngồi của mình, cảm thụ cái ghế rộng rãi hắn thấy quan viên này hơi trẻ tuổi thì liền hỏi hắn:
- Ngươi tên là gì đảm nhiệm chức vụ gì, ở thủy quân phủ đô đốc đã bao lâu rồi?
- Ty chức tên là Vương Bình là kho tào tham quân, tháng chín năm trước đã đảm nhiệm Thủy Quân phủ đô đốc.
- Vậy ngươi vốn ở nơi nào nhậm chức?
- Bẩm đô đốc ty chức vôn ở Quảng Lăng phủ tướng quân đảm nhiệm chức tham quân, bởi vì tiền nhiệm Dương đô đốc cùng với Quảng lăng quận Mã tướng quân quan hệ với nhau rất tốt, cho nên Quảng Lăng phủ tướng quân điều tới năm tên quan viên về sau còn bốn người chỉ còn lại duy nhất mình ty chức.
- Quảng Lăng phủ tướng quân?
Vô Tấn cũng có thêm vài phần hứng thú, hắn cất tiếng hỏi:
- Ngươi đối với Quảng Lăng phủ có hiểu rõ không?
Vương Bình gật đầu:
- Ty chức ở Quảng Lăng phủ tướng quân đảm nhiệm chức vụ tham quân đã ba năm, đối với Quảng Lăng quân phủ rõ như lòng bàn tay.
- Ta đối với tình huống ở Quảng Lăng quân phủ vô cùng cảm thấy có hứng thú, ngươi nếu không ngại thì giới thiệu cho ta.
Vương Bình nghĩ nghĩ rồi nói:
- Quảng Lăng tổng cộng có năm quân phủ, một vạn một nghìn người, năm quân phủ trú ở năm huyện khác nhau binh sĩ tuyệt đại bộ phận là người địa phương, năm đô úy bốn người cũng là người địa phương, sức chiến đấu của quân đội thì bình thường dù sao cũng gần trăm năm rồi bọn họ cũng không tham gia chiến trận.
Vô Tấn gật nhẹ đầu:
- Ta hiện tại cũng không còn gì để hỏi nữa, ngươi trở về đi ngày mai lại tới dán giấy cửa sổ.
Nói xong Vô Tấn cũng đứng lên ra ngoài, mọi người lên lưng ngựa tiếp tục tiến về phía trước, không lâu đã về nhà của mình, ở phía xa xa có mấy tên lính khuân đồ vào nhà.
Vô Tấn tiến lên cười hỏi:
- Kinh Nương ai đến vậy?
Kinh Nương thấy là Vô Tấn thì cười nói:
- Là cữu cữu của thiếp tới.
Vô Tấn nghe nói Trần Cẩm Đoạn tới thì chấn động tinh thần, liền cười cười:
- Tới lúc nào vậy?
Đúng lúc này từ trong xe đi ra một thiếu nữ chính là biểu muội Bảo Nhi của Kinh Nương, nàng mặc một chiếc áo lụa bằng bạc, sắc mặt hồng nhuận, làn da trắng nõn lộ ra khí sắc vô cùng tốt, nàng lễ phép thi lễ:
- Đa tạ điện hạ nhớ mong, chúng ta đến vào xế chiều hôm nay, vòng quanh một hồi mới tới hiện tại đã mệt mỏi rồi.
Cữu cữu của Kinh Nương là Trần Cẩm Đoạn đi từ trong phủ ra, hắn tính tình nôn nóng thấy Vô Tấn liền chắp tay nói:
- Điện hạ, ta có chuyện trọng yếu đồ vật kia...
Vô Tấn lập tức hiểu ý liền lập tức nói:
- Được rồi chúng ta đi ra bên ngoài thư phòng.
Trần Cẩm Đoạn khiêng một cái hộp da vào trong phòng, Vô Tấn đóng cửa lại rồi hỏi;
- Lại làm một khẩu súng sao?
Trần Cẩm Đoạn lắc đầu đem cái rương đặt lên trên mặt đất sau đó mở ra cười nói:
- Điện hạ sau khi rời khỏi kinh thành ta đã phát minh ra một kiểu dược tiễn, ta cảm thấy uy lực của nó vượt qua cả súng.
Vô Tấn liếc mắt dò xét cái hòm hắn lập tức ngây người ở trước mặt hắn hiển nhiên là một khẩu đoản pháo, dùng sinh thiết chế tạo thành đằng sau còn có lỗ châu mai cùng với chỗ bỏ hỏa dược vào.
- Cái này dùng thế nào?
Hắn chần chừ rồi hỏi.
Trần Cẩm Đoạn không ý thức được thứ mà mình chế tạo hắn nhét tiễn vào trong pháo sau đó cười nói:
- Bên trong có cách thiết hỏa dược phát tán sẽ đẩy về phía trước khi đó tên có thể bắn đi, ta đã thử qua có thể bắn tới chín mươi bước, mấu chốt là có thể bắn nhiều tên cùng một lúc lực xuyên thấu rất mạnh, áo giáp cũng không có tác dụng.
Vô Tấn khẽ lau mồ hôi trên trán, hắn biết cái đồ chơi này, trời ạ, Trần Cẩm Đoạn đã phát minh ra pháo rõ ràng là dùng pháo để bắn tên, điều này chẳng khác nào là dùng dao mổ trâu đi giết gà.
Vô Tấn cười không không nổi hắn liền chỉ vào thân pháo mà nói:
- Cữu cữu có nghĩ nếu như bắn ra đạn sắt, hơn nữa đạn sắt sau khi bắn ra có thể nổ tung phát ra vô số mảnh đạn nhỏ thì có thể sát thương bao nhiêu người không?
Trần Cẩm Đoạn từ từ ngồi xuống, hai tay ôm đầu ngơ ngác nhìn pháo bắn tên, sau nửa ngày mới nghe hắn lầm bầm:
- Ta tại sao lại không nghĩ tới?
- Cữu cữu làm sao phát minh ra nó vậy?
- Ta cảm thấy súng không bắn xa được không bằng nỏ quân cho nên nghĩ tới sáng tạo ra nòng súng thô hơn một chút có thể bắn một lúc mấy mũi tên, thế nhưng mà nòng súng quá nỏng có thể vỡ dễ dàng cuối cùng đành tìm một lão thợ rèn, yêu cầu hắn chế tạo cẩn thận, về sau mới được.
- Vậy lão nhân này ở nơi nào?
Vô Tấn không dằn được liền hỏi.
Trần Cẩm Đoạn cười nói:
- Lão thợ rèn này là đồng hương của ta, trước kia ta cũng biết hắn, nếu như công tử cần thì ta có thể gửi thư gọi hắn tới, chỉ cần công tử chịu chi ra năm mươi lượng bạc một tháng, hắn mọc cánh cũng bay tới.
Vô Tấn lập tức chắp tay nói:
- Vậy mời cữu cữu gọi hắn tới, ta nguyện ý bỏ ra một tháng năm trăm lượng bạc thuê hắn.
Dừng một lúc Vô Tấn vẫn không yên lòng:
- Chuyện này mời cữu cữu viết một phong thư, ta phái người đi mời.
Vô Tấn kìm nén không được kích động ở trong lòng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân pháo hắn đã sớm nghĩ tới chuyện tạo pháo rồi nhưng kết quả không làm được, bây giờ Trần Cẩm Đoạn đã làm ra chuyện này có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Huống chi trong tay của mình còn có một trăm vạn cân tinh thiết, hoàn toàn có thể chế tạo ra một nghìn ổ pháo.
Buổi tối Trần Cẩm Đoạn đã viết xong một phong thư, Vô Tấn giao cho hai quân sĩ Mai Hoa vệ đắc lực dặn dò bọn chúng dù thế nào cũng phải mời được lão thợ rèn kia tới.
Cùng với Vô Tấn bận rộn thì bất đồng, từ khi sắc phong thành Lương tự vương phi, Tô Hạm đã nghĩ tới chuyện khác chính là để Vô Tấn cưới Tề Phượng Vũ.