- Theo đạo lý thì biết chúng ta ai cũng biết rằng bọn họ đôi khi vào trong huyện mua đồ mặc trang phục áo trắng mang theo đao, ta cảm thấy huyện lão gia nhất định phải biết.
Vô Tấn chắp tay:
- Vậy đa tạ lão hán.
Lái xe cầm bạc tạ ơn rời đi Vô Tấn định đi vào cửa thì thấy tiểu nhị ở bên cạnh muốn nói lại thôi, đoán chừng đoạn đối thoại của mình với lái xe hắn đã nghe thấy được Vô Tấn liền cười hỏi hắn:
- Ngươi cũng muốn kiếm bạc trắng sao?
Tiểu nhị kia cơ linh hắn bị Vô Tấn nói đúng tâm tư liền gãi đầu nói:
- Công tử nếu như cảm thấy hứng thú với những binh lính áo trắng kia thì ta có biện pháp tìm được bọn họ.
Tin tức này cũng khiến cho Vô Tấn chấn động:
- Ngươi đã từng gặp binh lính áo trắng?
- Không ta chưa từng gặp qua, nhưng ta đã nghe nói tới, có biện pháp để tìm bọn họ.
Quả nhiên là phải nhờ lưu manh địa phương, Vô Tấn vẫy tay với hắn:
- Ngươi tới đây nói chuyện nói hay ta sẽ có thưởng.
Vô Tấn mang tiểu nhị đi vào trong một gian phòng, phòng này rất rộng binh sĩ bị thương cũng nằm trên một giường nhỏ ở trong phòng, một huynh đệ đang dùng nước muối rửa thương cho hắn, hắn đau tới mức run rẩy từng đợt.
- Hắn thế nào có nghiêm trọng không?
Vô Tấn hỏi.
- Hắn có thuốc trị thương của Mai Hoa vệ chúng ta, trừ độc kịp thời, máu cũng ngừng chảy rồi, đoán chừng không chết được nhưng tốn thiểu phài nằm ba bốn tháng
Vô Tấn gật đầu trấn an binh sĩ vài câu, sau đó dẫn tiểu nhị vào trong buồng hắn ngồi xuống khẽ cười nói:
- Ngươi nói đi ngươi có biện pháp nào tìm được bọn chúng?
Tiểu nhị nghĩ nghĩ rồi nói:
- Khách quan cũng biết, chúng ta làm một chuyến này nam bắc vãng lai rất nhiều người, cũng có rất nhiều phương pháp biết tin tức, Thải Thạch trấn kỳ thực là một nơi tập kết hàng, sở hữu rất nhiều khách nhân, trên cơ bản đều có quan hệ tới sinh thiết, cũng có làm ăn mua bán nhỏ làm ăn buôn bán lớn, dựa theo luật lệ ở đây dưới hai nghìn cân trở xuống thì mình tự nhận hàng nếu như vượt quá hai nghìn cân thì sẽ có người phụ trách đưa hàng cho nên ở thị trấn có vài đội ngũ vận chuyển.
Vô Tấn nhẹ nhàng gật đầu, bất cứ chuyện gì cũng có dấu vết để lại, mình đã đi đúng hướng, tiểu nhị này xem ra rất hiểu chuyện.
Vô Tấn cũng không nói nhiều dứt khoát lấy ra hai thỏi bạc, một thỏi mười lượng một thỏi hai mươi lượng trước hết đặt thỏi hai mươi lượng lên tay của hắn rồi cười nói;
- Thỏi bạc hai mươi lượng này là thù lao của ta dành cho ngươi, nếu như ngươi nói cho ta biết những binh sĩ áo trắng này ở trong thị trấn có ai biết thì đĩnh bạc mười lượng này cũng quy về ngươi.
Tiểu nhị trong lòng vui mừng như muốn nổ tung, ba mươi lượng bạc, hắn có thể mua được một tòa nhà ở trong thị trấn rồi, hắn cúi đầu xuống nghĩ nửa ngày rồi nói:
- Nhị thúc của ta ở trên thị trấn chính là nổi danh, ông ấy đã nói với ta, chế tạo binh khí tốt nhất phải cần tinh thiết, nhưng tinh thiết rất đắt số lượng cũng ít, một tiểu thương hội cũng không mua được bao nhiêu tinh thiết, muốn mua lớn cần phải tìm lái buôn.
- Chờ một chút.
Vô Tấn cắt đứt lời của hắn:
- Hai ngày nay có người muốn mua ba trăm vạn cân tinh thiết ngươi có nghe nói đến không?
- Không có ba trăm vạn cân là một trăm vạn cân, do người từ Tề châu tới mua, bọn họ dùng năm chiếc thuyền lớn đặt ở trên mặt sông, chuyện này ta biết, bọn họ muốn mua ba trăm vạn cân tinh thiết nhưng bên Hoàng Lão Nha chỉ có thể gom được một trăm vạn cân hàng, mà còn nghe nói phải đợi vài ngày nữa, ta ngày hôm qua nghe tiểu nhị của Hoàng Lão Nha nói, đám người này toàn bộ dùng hiện ngân mà m ua, một trăm vạn cân tương đương với mười van lượng bạc, lần này Hoàng Lão Nha có thể nói là đại phát tài rồi.
Tiểu nhị nói tới mức nước bọt bay tứ tung, trong mắt tràn ngập vẻ đố kỵ ghen ghét.
Vô Tấn cười hỏi:
- Vậy Hoàng Lão Nha là người nào?
- Người này chính là lái buông tinh thiết, ở trên thị trấn lái buôn không ít, nhưng chính thức kiêu ngạo mua bán thì có ba người, một người họ Lô một người họ Tưởng hai người này đều làm sinh thiết bình thường, mà Hoàng Lão Nha thì là lái buông chuyên về tinh thiết, chúng ta ai cũng không biết hắn đến cùng có bao nhiêu tiền. Vừa rồi ta muốn nói muốn tìm được đường đi của binh mã áo trắng thì phải tìm hắn, từ chỗ của hắn có thể biết được ai mua nhiều mua ít tinh thiết, sau đó lại tìm khách hàng, khách quan lúc đó có thể tìm binh lính áo trắng kia rồi.
- Không tệ không tệ.
Vô Tấn thầm khen ngợi đây đúng là một con đường đi không hề tệ, tuy không phải bất kỳ doanh trại nào cũng có chỗ phụ trách chế tạo binh khí nhưng khẳng định có chỗ tập trung chế tạo binh khí, sau đó gửi đi tất cả các nơi, tìm được chỗ đó có thể tìm được bản đồ phân bố binh sĩ áo trắng.
- Vậy Hoàng Lão Nha ở nơi nào?
- Ý ta nói là làm sao để tìm được người này?
- Ở phía đông thôn trang, ở đầu trấn có một đường rẽ, dọc theo con đường nhỏ là tới chỗ hắn, ở đó có một ngôi nhà tường trắng ngói đen, dùng đá xây thành là tòa nhà tốt nhất ở thôn trang chúng ta.
- Đa tạ.
Vô Tấn đem ba mươi lượng bạc tổng cộng đưa cho hắn, tiểu nhị vui mừng nhận bạc, trái lật phải xem, mặt cười tươi như hoa vội vàng cáo từ rời đi, hắn nghĩ tới một chuyện quay đầu lại năn nỉ nói:
- Đại gia, đại gia ngàn vạn lần đừng nói là do ta nói, Hoàng Lão Nha có tay chân hộ viện, bị hắn biết hắn không róc da ta thì không thể, van cầu đại gia bỏ qua.
- Ngươi đi đi ta nắm chắc.
Tiểu nhị đi rồi lúc này chưởng quỹ cũng tìm được một binh sĩ tới trị thương, Vô Tấn thì từ từ ngồi xuống, hắn sửa sang lại mạch suy nghĩ một lúc, ban đầu hắn vì truy tìm Lý Bạch Sa mà đuổi tới Đan Dương quận nhưng lúc này hắn lại vô tình phát hiện ra binh mã bí mật của Sở Vương, hai cái này không phải là hai chuyện độc lập điều này nói ra mục đích của Lý Bạch Sa lần này tới cũng là vì tìm quân áo trắng, cho nên quân áo trắng bí mật mới bị Vô Tấn phát hiện.
Lần trước lúc vận chuyển thuế ngân đông cung vòa kinh hắn biết rõ Bạch Sa có cấu kết với Thân Quốc Cữu, hiện tại hắn có thể xác định Bạch Sa hội có khả năng là một lực lượng hải ngoại của Thân Quốc Cữu, hắn làm tể tướng của một đại lục, tại sao lại phải bảo trì lực lượng trên biển, Đại Ninh vương triều có thủy quân, đã có đầy đủ lực lượng trên biển.
Chỉ có thể nói là một nguyên nhân, đây chính là đường lui, thủy quân Đại Ninh cũng thế, hắn trăm phương nghìn kế muốn nắm giữ thủy quân Sở Châu, là để giữ cho hắn sau khi thất bại, gia tộc có đường để chạy trốn, cho nên đồng thời hắn cũng muốn khống chế chặt Giang Ninh phủ.
Hiện tại Sở châu thủy quân đã bị mình cướp đi, cho nên chú ý của Thân Quốc Cữu đã chuyển tới Bạch Sa hội, Lý Bạch Sa cũng tiếp xúc tư quân của y, để đạt được mục đích.