- Từ nhỏ mẫu thân đã giáo dục thiếp, lớn lên sau khi làm vợ người ta phải thủ lễ chế thực tế không thể ghen, bà ấy mặc dù nói như vậy nhưng mỗi lần phụ thân lấy thiếp về bà lại đóng cửa ôm ta khóc một hồi ngày hôm sau lại cố gắng nở ra nụ cười cùng bọn họ nhận làm tỷ muội, hiện tại cũng đến phiên thiếp rồi hôm xuất giá tổ phụ đã đặc biệt dạy thiếp lễ chế tương lai chàng có tước vương sẽ còn có chính phi thiên phi, chiêu huấn, phụng nghi... tổng cộng hai mươi mốt phi, thiếp cần phải quản hậu cung, sinh con nối dõi, phu quân chàng thực sự sẽ phải thành thân với hai mươi mốt người sao
Vô Tấn cũng cười khổ một tiếng nói:
- Nàng cho rằng ta sẽ lấy hai mươi mốt người sao?
- Hừ, ai biết được.
Bách Phú tiền trang ở Nam Thị có quản sự họ Hà, từ trước tới giờ hắn vẫn bảo trì một tư thái tươi cười khiến cho người ta có một ấn tượng hòa ái dễ gần nhưng hai ngày nay nụ cười trên mặt của Hà quản sự đã không còn nữa mà chuyển thành sầu khổ.
Hắn mỗi ngày làm được tối đa một chuyện chính là ở trong phòng gõ bàn tính, tính toán xem còn bao nhiêu tồn ngân, kiên trì được bao nhiêu ngày nữa.
Trời vừa tảng sáng Hà quản sự vốn gục xuống bàn ngủ liền bị tiếng đập cửa đánh thức.
- Ai đó?
Hắn từ từ ngẩng đầu ý nghĩ trở nên mơ hồ.
- Hà quản sự tiểu nhân có chuyện bẩm báo.
Là thanh âm của chủ sự quầy hàng, Hà quản sự lập tức cả kinh, suy nghĩ của hắn tỉnh táo lại chẳng lẽ có chuyện gì sao?
- Mau vào đi.
Cửa ra vào được đẩy một gã chủ sự tiến tới, đem chồng ngân phiếu dày đặc đặt lên trên bàn:
- Vẫn là ngân phiếu tễ đoái nhưng thuộc hạ cảm thấy có phần quái dị.
- Quái dị tối hôm qua không phải nói là không có vấn đề gì sao?
Hà quản sự cầm ngân phiếu lên, nhìn kỹ một chút ngân phiếu rất mới, trang giấy trắng tinh in ấn tinh mỹ, từ dãy sỗ tới in ấn bất kỳ góc độ nào cũng cho thấy đây là ngân phiếu tiêu chuẩn của Bách Phú tiền trang.
- Dãy số không đúng sao?
- Dãy số không có vấn đề chúng ta đều đối chiếu sổ sách nhưng những ngân phiếu này là ngân phiếu kinh thành.
Hà quản sự cầm một tấm ngân phiếu mà nhìn thấy vẫn không phát sinh bất kỳ vấn đề gì, hắn liền nói:
- Đã dãy số không có vấn đề thì bản thân ngân phiếu cũng không có vấn đề, bình thường trả tiền không sao hết, nói không chừng thương gia ở nơi khác tới Đông Hải quận buôn bán.
- Thế nhưng mà ngân phiếu này số lượng quá nhiều, cho nên ta cảm thấy không bình thường.
Hà quản sự cả kinh liền hỏi:
- Đã tễ đoái bao nhiêu?
- Tối hôm qua tễ đoái tới ba mươi mấy vạn đoán chừng bắc thị bên kia cũng không ít nếu bọn họ cũng vậy ta e ngại rằng toàn bộ tồn ngân cũng bị tễ đoái.
- Khốn kiếp tại sao không báo cáo sớm?
Hà quản sự giận dữ.
Chủ sự nơm nớp lo sợ:
- Nhưng mà tối hôm qua thuộc hạ đã bẩm báo quản sự nói rằng không có vấn đề, có thể tễ đoái ta đã phân phó xuống phía dưới.
- Ngươi tối hôm qua không nói cho ta biết có nhiều ngân phiếu như vậy, một người không lớn hơn một vạn lượng dĩ nhiên không có vấn đề nhưng hiện tại lên tới ba mươi mấy vạn lượng ngươi mới nói cho ta biết, chúng ta làm gì có nhiều tồn ngân như vậy?
Chủ sự sửng sốt hóa ra quản sự lo lắng kho ngân không đủ chứ không phải lo lắng những ngân phiếu giả này hắn vội vàng nói:
- Hà quản sự thuộc hạ lo lắng những ngân phiếu này là giả..
- Dãy số không phải không đúng sao, làm sao giả được? Chỉ cần dãy số đúng, kim ngạch đúng không cao hơn hạn ngạch thì cho dù nó là ngân phiếu giả trách nhiệm cũng không phải là của chúng ta đó là do vấn đề tổng tiền trang phát hành.
Hà quản sự cũng không lo lắng nhiều tới trách nhiệm của ngân phiếu giả, vì ngân phiếu là tin tức cơ mật nhất cho nên chia ra các nơi chỉ có dãy số và kim ngạch, mà ngân phiếu phát hành thì không nói cho các địa phương mặt khác nếu như một người bỏ ra ngân phiếu hơn một vạn lượng bạc thì phải hẹn gặp nhau bảy ngày, để các tiền trang cùng tổng tiền trang đối chiếu.
Nhưng trong này có một lỗ thủng đó chính là có thể phân ngân phiếu ra dưới một vạn lượng tiền mặt tới tiền trang khắp nơi mà tễ đoái, tuy nhiên bởi vì làm giả ngân phiếu sẽ bị chém đầu cả nhà cho nên tình huống này vô cùng hiếm thấy, hơn nữa quan phủ cũng có thể truy tra, Bách Phú tiền trang phát hành ngân phiếu hai mươi mấy năm còn chưa từng thấy trường hợp làm ngân phiếu giả quy mô nào.
Nhưng hiện tại phát sinh làn sóng tễ đoái, một khi thu được ngân phiếu giả, bởi vì quá nhiều người quan phủ sẽ khó truy tra.
- Hà quản sự ta cảm thấy không thể trùng hợp như vậy, nhưng ngân phiếu quái dị này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa đều mới như vậy hơn nữa quan trọng là người quá nhiều, tiểu nhị căn bản cũng không nhớ là ai tễ đoái một khi thực sự là ngân phiếu giả, mấy gia hỏa của tổng tiền trang sẽ đem trách nhiệm đổ lên đầu chúng ta, nói chúng ta tự ý tễ đoái mấy chục vạn lượng.
- Đó là quy tắc của bọn họ không nghiêm mật, chúng ta cứ tuân theo quy tắc mà xử lý, dù sao một người cũng không được vượt quá một vạn lượng.
Tuy nói như vậy nhưng Hà quản sự lại nghĩ tới một chuyện khác, hắn ngày hôm qua đã nghe Đông Lai tiền trang nói, thủ lĩnh Bạch Sa hội Lý Bạch Sa đã xuất hiện, thế cục trở nen hỗn loạn, làm không tốt thì người của Phượng Hoàng hội cũng xuất hiện nếu bọn họ muốn nhân cháy nhà mà hôi của thì ngân phiếu giả nhất định có thể xuất hiện.
- Như vậy đi ngươi lập tức đi nói cho tiểu nhị, ngân phiếu qua năm trăm lượng bạc cần phải ghi kỹ lại, bảy ngày sau trả tiền mặt, lại báo cáo với bên Bắc Thị, cũng tiến hành như vậy.
Chủ sự vội vàng đi, Hà quản sự nghĩ nghĩ, chuyện này còn cần phải báo cáo với Hoàng Phủ Cừ, tên kia gây họa như chuột đồng trốn đi, sự tình tiền trang căn bản không quản, khiến cho hắn thật đau đầu.
Trời vừa sáng, Hoàng Phủ Vô Tấn đã dẫn Tề Phượng Vũ tới bến tàu ở phía xa xa bọn họ nhìn thấy một chiếc thuyền tới ba nghìn thạch đang thả neo, đây là thuyền của Phượng Hoàng hội, mà phía xa xa Hắc Mễ đang ở trên đầu thuyền nhìn bọn họ.
Hoàng Phủ Vô Tấn kéo Tề Phượng Vũ lên thương thuyền, hướng về phía Hắc Mễ chắp tay:
- Tối hôm qua khổ cực rồi.
Hắc Mễ lễ phép thi lễ với Vô Tấn:
- Vì điện hạ cống hiến sức lực là vinh hạnh của ta.
Hắn lại nhìn Tề Phượng Vũ một chút gật đầu cười nói:
- Vị này chính là Tề tiểu thư sao? Đã nghe qua đại danh.