Hắn lui xuống, Hoàng Phủ Huyền Đức lại híp mắt lại, trong mắt lộ ra sát cơ trong lòng tự nhủ:
- Thái tử ngươi không phải muốn trẫm hậu đãi Hoàng Phủ Dật Biểu sao, trẫm sẽ theo ý nguyện của ngươi.
Cách mấy tháng Vô Tấn lại một lần nữa trở về Duy Dương huyện, hắn ở trên đầu thuyền cao cao, trong lòng cảm khái vô cùng, lúc rời khỏi Duy Dương huyện hắn là một tên tiểu tử không có tiếng tăm gì mấy tháng sau trở lại hắn đã vang danh khắp thiên hạ trở thành một nhân vật quyền thế trong Đại Ninh vương triều, điều này khiến cho hắn không khỏi cảm khái tạo hóa vận mệnh.
- Công tử ta có cắt đứt suy nghĩ của công tử không?
Thanh âm của Tề Phượng Vũ êm ái vang lên bên tai của Vô Tấn.
Vô Tấn quay đầu lại khẽ nói:
- Cô nương đã cắt đứt rồi.
- Thật là có lỗi.
Tề Phượng Vũ áy náy cười nói:
- Ta có chuyện quan trọng muốn tìm công tử, là về ngân lượng liệu có thể giữ ở trên thuyền được không, ta không muốn lập tức dỡ hàng.
- Phượng Vũ tiểu thư ta cho rằng truyện này không quan trọng cô nương tìm ta là có chuyện khác phải không?
- Ta muốn thương lượng với công tử về chuyện đối phó với Đông Lai và Bách Phú tiền trang liệu công tử có thể giúp ta một phen hay không, ta biết Mai Hoa vệ và thủy quân công vụ bề bộn nhiều.
Vô Tấn lắc đầu:
- Đông Lai thương hội thì không cần cân nhắc, tạm thời bọn họ sẽ không cùng Bách Phú liên hợp, chúng ta tập trung đối phó với Bách Phú.
- Tại sao?
Tề Phượng Vũ khẽ giật mình.
Trong lúc Tề Phượng Vũ và Vô Tấn nói chuyện với nhau ở trong khoang thuyền thị nữ A Xảo nhìn ra cửa sổ trong mắt tràn ngập ghen ghét nhìn Tề Phượng Vũ.
- Nàng ta tại sao lại nói chuyện với công tử, bị người khác nhìn thấy còn cho rằng nàng ta là chủ mẫu, nàng ta muốn gì muốn cướp công tử sao?
Phòng này là phòng của Kinh Nương, A Xảo đang tìm Kinh Nương kể phẫn hận trong lòng ra
Kinh Nương đang viết chữ, nàng cười nói:
- A Xảo ngươi đó, hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã gấp, tiểu thư không để trong lòng thì ngươi gấp cái gì, trò chuyện mà thôi có quan hệ gì đâu hơn nữa Phượng Vũ xinh đẹp công tử cưới nàng ta cũng là chuyện tốt, ngược lại ngươi cần phải cẩn thận một chút, ngay cả nửa người của ngươi cũng vươn ra ngoài rồi, coi chừng rớt xuống biển.
- Ngươi ngươi...
A Xảo tức giận cắn môi;
- Ta chưa từng thấy ai làm thiếp như ngươi, không giữ nam nhân để cho nữ nhân khác ve vãn, ta thực không biết phải nói sao với ngươi nữa, tiểu thư đối ngươi tốt như vậy mà...
- Được được ngươi yên tâm đi, công tử sau này sẽ thu ngươi vào phòng, ngươi cũng đừng ăn giấm chua nữa.
- Ta không thèm nghe ngươi nói nữa.
A Xảo như bị nói trúng tâm sự mắc cỡ đỏ bừng mặt chạy đi.
A Xảo vừa chạy Tô Hạm đã đi tới cười hỏi:
- Kinh Nương nha đầu kia bị sao vậy, đỏ bừng cả mặt, rốt cuộc muội và nó nói gì vậy?
Kinh Nương cuống quít hành lễ:
- Đại tỷ.
Tô Hạm khoát tay:
- Về sau đừng động chút là hành lễ như vậy chúng ta là tỷ muội về sau còn nhiều thời gian ở cạnh nhau. Tùy ý một chút đi.
Kinh Nương gật đầu cất tiếng nói:
- Muội thấy hôm nay viết tốt hơn hôm qua đại tỷ xem đi.
Tô Hạm nhìn một lúc rồi nói.
- Mấy chữ đầu có tiến bộ nhưng mấy chữ sau thì không được giống như muội không yên lòng.
- Đúng thế lúc viết mấy chữ này A Xảo ở bên cạnh náo động khiến muội không tập trung được.
- Nó nói gì vậy?
- Nàng ta còn có thể nói gì, nói chuyện Phượng Vũ và công tử ở đầu thuyền nói chuyện với nhau.
Tô Hạm lắ đầu cười nói:
- Nha đầu kia đúng là không hiểu chuyện nam nhân ra ngoài xã giao là bình thường, nói chuyện với nữ nhân thì đã sao.
- Đại tỷ tỷ không để trong lòng chứ?
Tô Hạm cười nhạt một tiếng:
- Nói không để ý thì không đúng nhưng Vô Tấn làm đại sự ta gả cho hắn có một số việc phải chịu.
......
Hoàng Phủ Vô Tấn rời khỏi thuyền, thê thiếp của hắn theo sát phía sau, Đông Hải thủy quân đô úy Tông Kế Tự lập tức bước lên hành lễ:
- Ty chức tham kiến đô đốc.
Vô Tấn liền đỡ hắn dậy cười chào với các quan quân:
- Ta từ nhỏ sinh trưởng ở Duy Dương huyện lần đầu tới thủy quân phủ cũng là lần đầu nhìn thấy Tông tướng quân, kỳ thật chúng ta đều là người quen cũ.
Chúng quan quân nở ra nụ cười, Tông Kế Tự hổ thẹn mà nói:
- Chủ yếu là quân đội không tiếp xúc với địa phương, lúc nghỉ ngơi cũng tới Duy Dương huyện chơi nhưng không gặp nhiều đại tộc, ta không ngờ đô đốc cũng ở Duy Dương sinh hoạt cho nên...
Vô Tấn nghe thấy hắn giải thích thì biết hắn là người thành thật, một chút gian xảo cũng không có liền cười với hắn:
- Không cần nói nhiều như vậy, ngày mai ta muốn mời tất cả quan quân tới Bách Phú tửu lâu ăn cơm mọi người phải nể mặt mũi của ta.
Tất cả mọi người đều vui mừng vô hạn, đi tới Bách Phú tửu lâu đây chính là quán rượu tốt nhất ở Đông Hải, đô đốc này quả nhiên là không tệ, so với tiền nhiệm đô đốc thì hào phóng hơn nhiều, mọi người liên tục đáp ứng, Tông Kế Tự lại hơi khó khăn:
- Nhưng tất cả mọi người đều đi thì quân doanh không còn ai...
Vô Tấn vỗ vai của hắn cười cười nói:
- Đó là chuyện của ngươi do ngươi sắp xếp nhưng mà bản thân của ngươi phải đi.
Tông Kế Tự đành đáp ứng, một thân binh tiến lên bẩm báo:
- Báo cáo cửa ra vào của quân doanh có rất nhiều cỗ xe ngựa nói là tới đón người.
Vô Tấn cười nói:
- Đó là người tới đón ta và gia quyến, Tông tướng quân, vấn đề ăn ngủ của huynh đệ do ngươi giải quyết, ngươi cùng với Lâm tướng quân thương lượng với nhau.
Vô Tấn chỉ tay vào Lâm Viến Dương Lâm Viễn Dương đã được hắn cất nhắc lên làm quả nghị đô gúy, Lâm Viễn Dương thấy đô đốc chỉ mình thì lập tức chắp tay vái chào, Tông Kế Tự cũng thi lễ với hắn:
- Được rồi chúng ta ở lại doanh trại, đi sắp xếp mọi chuyện.
Lúc này tám chiếc xe ngựa rộng lớn đi vào bên trong dừng ở trước mặt họ, đây là xe ngựa của Tề Thụy Phúc, Vô Tấn để cho thê thiếp cùng với nha hoàn ngồi lên trên xe ngựa, một gã đại quản sự hướng về phía Tề Phượng Vũ ra ý báo cáo cái gì đó biểu lộ vô cùng nghiêm túc, Vô Tấn liền tiến tới bên cạnh Tô Hạm thấp giọng nói;
- Ta cùng với Phượng Vũ tiểu thư và Tề gia quản sự ngồi cùng một xe ngựa, muốn nghe tình huống phát sinh ở Duy Dương huyện một chút.
Tô Hạm gật đầu;
- Thiếp biết rồi chàng đi đi.
Bốn mươi thân binh Mai Hoa vệ phân ra ngồi đằng sau mấy cỗ xe ngựa mọi người lên xe, Vô Tấn chắp tay với chúng quan quân xe ngựa nhanh chóng khởi động rời khỏi quân doanh.