Tô Hạm giống như cười mà không phải cười nhìn qua Vô Tấn, lại nói:
- Phu quân, thiếp hiện tại mới biết được, chàng lúc trước xây cầu tích thiện, nguyên lai còn có nhiều câu chuyện như vậy.
Vô Tấn mặt nóng lên, gượng cười hai tiếng, che dấu xấu hổ hắn của hắn:
- Bất quá là buôn bán cạnh tranh mà thôi, rất bình thường.
- Nhưng thiếp vì những việc này của chàng mà cảm động.
- Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, Hạm nhi, cơm tối giải quyết như thế nào rồi?
Hắn chuyển hướng chủ đề.
Tô Hạm bất quá chỉ là đùa với hắn một chút, loại sự tình này nói nhiều sẽ làm cho Vô Tấn mất mặt, nàng liền cười nói:
- Trung thúc đi Bách Phú tửu lâu mua cơm, lập tức sẽ đưa tới. Phu quân, Phượng Vũ nói hạ nhân của chúng ta quá ít, nàng định điều hai mươi nha hoàn cùng vú già tới, chàng nói chúng ta có nên nhận hay không?
Vô Tấn lắc đầu, hắn tạm thời không muốn cùng Tề gia quá thân cận:
- Tốt nhất tự chúng ta đi tìm, người phủ khác ta không yên tâm.
- Muội cũng có ý này, người dù sao cũng không giống đồ vật, ngày mai muội sẽ nhã nhặn từ chối nàng.
Tô Hạm cười nói:
- Bất quá nàng xác thực là có hảo tâm, nàng còn muốn cho thiếp một giường Long Não Hương Mộc mới, nói là đồ cưới của nàng, muội đã đáp ứng rồi, loại gỗ này là cống phẩm, Giang Ninh phủ căn bản mua không được, phu quân, cái này có sao không?
Vô Tấn cũng nhịn cười không được:
- Nàng ngay cả đồ cưới của người ta cũng thu, về sau người ta xuất giá làm sao bây giờ?
- Nàng nói nàng hơn hai mươi tuổi mới gả, khi đó nàng làm một cái mới.
- Hôn phu của nàng là ai? Đính hôn chưa?
Vô Tấn điềm nhiên như không có việc gì hỏi.
- Người có thể làm cho nàng vừa ý còn chưa có xuất hiện?
- Không có gì, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút!
Vô Tấn che dấu vẻ mất tự nhiên trong mắt, hắn đem thiệp mời đưa cho Tô Hạm:
- Ngày mai Tề gia mời chúng ta tới ăn cơm, nàng cùng Kinh Nương cũng cùng đi!
Tô Hạm gật gật đầu, nàng lại có chút kỳ quái hỏi:
- Phu quân, ta cảm thấy Tề gia tại tận lực nịnh nọt huynh, đây là vì cái gì?
Vô Tấn cười nhạt một tiếng:
- Nguyên nhân rất đơn giản, Tề gia có rất nhiều tiền, lại không có lực tự bảo vệ mình, có lẽ Tề gia cảm thấy ta có thể bảo hộ bọn hắn.
Tề Gia ở Giang Ninh huyện có ba đại viện, trong đó nơi chính là ở Đông thành, là một tòa đại viện chiếm diện tích hơn ba mươi mẫu. Mười mấy năm qua, chỗ này rất vắng lặng, chỉ có vài lão nhân chăm sóc trang viên. Nhưng từ khi Tề gia từ Kinh thành phản hồi trở về, trang viên của Tề gia lập tức khôi phục sinh cơ ngày xưa.
Biến hóa lớn nhất của Tề gia chính là lão gia chủ Tề Nạn Niên. Từ khi hắn khôi phục tước vị về sau, tâm tình hắn rất tốt, cả người sinh cơ bừng bừng, phảng phất trẻ lại hơn mười tuổi. Không chỉ có khôi phục lại tước vị, hơn nữa Hoàng Thượng còn công khai ca ngợi Tề gia vì Đại Ninh làm ra nhiều cống hiến, những điều này là trước nay chưa từng có, điều này nói rõ, con đường mà Tề gia lựa chọn hoàn toàn chính xác.
Ly khai chốn quan trường ở Kinh thành, trở thành thương hội đơn thuần, con đường này hiển nhiên đã được Hoàng thượng ủng hộ.
Nhưng mọi thứ đều là con dao hai lưỡi, Tề gia tuy lần nữa quay lại thương đạo, nhưng con đường phía trước cũng không bình thản, một nguy cơ không biết từ đâu bắt đầu bao phủ Tề gia.
Trong phòng, Tề Vạn Niên đang nghe Lưu tổng quản của Bát Tiên Kiều Tề Đại Phúc tiền trang ở Duy Dương huyện báo cáo. Năm ngày trước, Bát Tiên Kiều Tề Đại Phúc tiền trang đã gặp phải một sự kiện chèn ép kinh người. Ngắn ngủn trong hai ngày, có gần trăm vạn lượng bạc bị khách rút ra, cho dù chuyện này nhanh chóng được dẹp yên, nhưng chỗ quái dị của chuyện này, vẫn làm cho Tề Vạn Niên chú ý.
- Lão gia, chuyện này ta đã điều tra qua, không tính đám tiểu thương hùa theo, chính thức đến ép buộc tổng cộng có mười ba khách nhân, đều là thương nhân làm mậu dịch với Nhật Bổn cùng Cao Ly trên biển, hơn nữa đều là khách cũ của chúng ta. Bọn hắn tựa như đã hẹn trước, đồng thời đến rút tiền.
- Vậy bọn họ có nói nguyên nhân vì sao không?
Tề Vạn Niên rất quan tâm hỏi.
Thứ tử Tề Vĩ ở một bên, đối với chú ý của phụ thân không cho là đúng, phát sinh chuyện ép buộc tiền trang mà nói, là chuyện rất bình thường. Phụ thân tại sao phải coi trọng như vậy, nhưng hắn lại không dám nói thêm cái gì, ở bên cạnh đứng ngồi không yên.
Lưu quản sự cẩn thận từng li từng tí nói:
- Ta hỏi qua ba người trong bọn họ, nhưng bọn hắn không chịu nói, chỉ nói là cần tiền cho buôn bán, lý do của mỗi người đều giống nhau. Về sau, ta lại nghĩ biện pháp thăm dò, thì được chút tin tức, nghe nói là có một người tên Chu Nhị gia, dùng lợi tức cao hơn thu tiền của bọn hắn.
- Chu Nhị gia là ai?
Tề Vạn Niên bắt được điểm yếu của vấn đề.
Lưu quản sự lắc đầu:
- Ta nhiều lần nghe ngóng, người biết chuyện cũng chỉ nói là Chu Nhị gia, còn nói đây là đã quá nể mặt, không chịu nói thêm một câu nữa.
- Vậy hắn dùng lợi tức cao bao nhiêu?
Lưu quản sự xấu hổ cúi đầu:
- Lão gia, ta đã dùng hết mọi biện pháp, nhưng thật sự không thu được tin tức gì, ta vô năng, xin lão gia xử phạt!
Tề Vĩ rốt cục nhịn không được nói:
- Phụ thân, hài nhi cảm thấy loại ép buộc này rất bình thường, trước kia thường xuyên phát sinh, hơn nữa trăm vạn lượng bạc cũng không phải cái gì quá lớn, tại sao phụ thân lại coi trọng như vậy?
- Ngươi về trước đi, chuyện này ta không xử phạt ngươi, nhưng ngươi phải đề cao cảnh giác, có bất cứ tình huống dị thường nào phát sinh, phải lập tức hướng ta báo cáo.
- Lão gia, sự tình thiếu hụt tháng trước?
- Sự kiện kia để tam nha đầu xem xét xong rồi nói sau! Ngươi lát nữa đem sổ sách giao cho nàng.
- Vâng.
Lưu quản sự lui xuống.
Tề Vạn Niên lúc này mới hướng nhi tử lạnh lùng nói:
- Ngươi biết ta vì cái gì trước kia không quan tâm loại sự tình này, mà bây giờ quan tâm không?
Tề Vĩ không dám biện hộ, thấp giọng nói:
- Hài nhi không biết, mong phụ thân chỉ điểm.
- Bởi vì thế cục bây giờ không ổn.
Tề Vạn Niên thở dài nói:
- Từ lần Hoàng Thượng té xỉu về sau, thế cục của triều đình trở nên rất quỷ dị, ngươi khả năng còn không biết a! Quân quyền của Thái tử ở Đông cung Lục Suất Phủ đã bị Hoàng Thượng thu hồi.