- Cũng không phải là thất vọng, ngươi cũng có ưu điểm ngươi tuy là hoàng tộc nhưng quần áo không là lượt, không đi dạo thanh lâu, cho nên ta mới đáp ứng chuyện hôn nhân này, trở thành cháu rể đích trưởng của Tô gia. Ta cũng không bắt ngươi từ nay phải học hành, thi đậu tiến sĩ chuyện này không thực tế thẳng thắn mà nói, ta chỉ yêu cầ ngươi đức độ biết kìm chế bản thân kỳ thật mang binh đi đánh giặc cũng là một cách làm quan, ta cũng kiêu ngạo vì ngươi.
Vô Tấn yên lặng gật đầu, yêu cầu của Tô lão gia tử cũng không cao hắn vốn tưởng rằng Tô lão gia tử yêu cầu gì hắn hóa ra chỉ coi trọng một chút đức hạnh, xem ra lão gia tử này đúng là người thanh cao khiến cho người ta phải tôn trọng.
Có lẽ Vô Tấn khiếm tốn khiến cho Tô Tốn cũng có hảo cảm với cháu rể, chút hối hận cũng trở nên nhạt đi.
Lúc này ở bên ngoài Tô phủ tiếng pháo nổ vang rền, báo hiệu cho thời cơ đã tới, Tô Tốn đứng lên nhìn Vô Tấn mà nói:
- Được rồi ta đối với ngươi cũng không có yêu cầu gì chỉ cần sau này ngươi yêu thương Hạm chi là ta về sau yên lòng rồi.
Vô Tấn quỳ xuống cung kính dập đầu với Tô Tốn mà thành khẩn nói:
- Mong tổ phụ yên tâm, con cùng với Cửu Thiên nhất định sẽ tương kính như tân.
Giờ xuất phát đã tới lúc này kiệu phu cùng với nhạc công đều hành động, bọn họ được ăn cơm nước no nên, nguyên một đám tinh thần phấn chấn.
Hai phù dâu một là Tô Y một là Kinh Nương hai người đều ăn mặc váy màu xanh lá, đỡ Tô Hạm lên kiệu.
Sau lưng các nàng chính là Chu phu nhân Triệu phu nhân... mỗi người bưng một chậu đồng, trong chậu có nước.
Tứ nữ lên kiệu, kiệu phu bắt đầu phủ kín kiệu lại, thổn kèn cất tiếng:
- Khởi kiệu.
Theo tiếng nhạc, chiếc kiệu dần được nâng lên, chú rể thì cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu của tân nương.
Đội ngũ dọc đường phát ra từng tiến cổ nhạc, người xem náo nhiệt, hấp dẫn chú ý của vô số người.
Trong kiệu mấy thiếu nữ đang nói nhỏ với nhau, cả kiệu bịt kín ngay cả cửa sổ cũng không có, bọn họ không biết đội ngũ đã đi tới nơi nào.
- Muội không thích ngồi kiệu điên lên mất được muội thích ngồi xe ngựa ít nhất cũng nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
Đây là Tô Y nhỏ giọng phàn nàn, nàng lại hỏi:
- Kinh Nương tỷ thích ngồi kiệu không?
- Ta?
Kinh Nương lắc đầu:
- Thành thực mà nói ta cũng không thích ngồi kiệu không phải là vì ngắm cảnh mà là không biết đã tới nơi nào rồi.
- Cái này muội biết rõ, tới Tuy Phúc phường rồi.
Tô Y cười hì hì nói.
Nha hoàn A Xảo kinh ngạc mà quay đầu lại hỏi:
- Nhị tiểu thư sao tiểu thư biết?
- Ta nghe thấy tiếng.
Tô Y dương dương đắc ý nói:
- Vừa rồi bên ngoài có người hô hình bộ thị lang Cao Hằng đến chúc mừng ta biết Cao Hằng ở Tuy Phúc phường cho nên biết nơi này ở đâu.
Ba nữ tử mỗi người nói một câu khiến cho trong kiệu dần trở nên náo nhiệt, Tô Hạm thì bảo trì sự trầm mặc.
Đội ngũ đón dâu từ từ mà đi, nhanh chóng đi lên cầu đi qua Lạc thủy, trong chốc lát đã tới cửa lớn ở Quy Nghĩa phường, đến nơi này mọi người liền đi từ từ hai bên phường náo nhiệt vô cùng.
Hơn mười người ở trước kiệu hoa đốt pháo, tiếng pháo đinh tai nhức óc, mùi thuốc súng tràn vào cả trong kiệu, mấy người Tô Y phải che kín lỗ tai lại.
- Hạ kiệu.
Hai tỳ nữ bước tới kéo màn kiệu ra, phù dâu thì đỡ lấy khăn che đầu của cô dâu, dưới sự dẫn dắt của bọn họ, Tô Hạm tới trước mặt thái hậu làm ra tư thế dịu dàng nói:
- Thỉnh an thái hậu, thỉnh an vương phi.
Hoàng thái hậu cao hứng cười nói:
- Hảo hảo hài tử, mau đi tới hậu viện.
Chúng cung nữ nha hoàn vây quanh tân nương từ từ đi tới hậu viện, lúc này khách nhân đã lục tục tới vương phủ.
Trước hôn lễ nửa canh giờ có một chiếc xe kèm theo mười mấy tên thị vệ hộ vệ hai bên đi vào Quy nghĩa Phường, ở trên cửa xe có viết ba chữ: Thân tướng quốc. Chiếc xe ngày chính là xe của Thân Quốc Cữu, hắn đang ngồi trên xe cùng với Thân Kỳ Võ tham gia hôn lễ của Hoàng Phủ Vô Tấn.
Tuy trên thiệp viết mơi vợ chồng và con cái của hắn tham gia nhưng Thân Quốc Cữu không mang theo vợ của hắn, phu nhân của Thân Quốc Cữu họ Tần năm năm trước bị trúng gió, khuôn mặt chịu ảnh hưởng cho nên Thân Quốc Cữu tham gia bất kỳ yến tược nào cũng không mangg nàng.
Thân Quốc Cữu nhắm mắt lại dựa lên trên xe, hắn lộ ra một vẻ mỏi mệt, hai tháng nay hắn không thuận lợi cho lắm, nhất là chuyện Quan Tịch bị gọt rửa thành dân, lễ bộ thị lang bị thái tử cướp đi, chuyện này vượt qua dự liệu của rất nhiều người, nhưng Thân Quốc Cữu rất rõ đây là chỗ cao minh của thái tử.
Hắn đem Tô Hàn Xương kéo thành người của mình, như vậy không chỉ có Tô gia toàn bộ tiến vào thành người của thái tử mà thái tử thông qua Tô gia ràng buộc đem Lương vương hệ kéo về bên mình, một trận này thái tử thu được toàn thắng.
Trong khoảng thời gian này, Thân Quốc Cữu đều liên tục điều tra chân tướng Quan Hiền Câu ăn gian, y đã nắm được rất nhiều manh mối, Quan Hiền Câu xác thực là lấy được đề thi từ chỗ của Hoàng Hồng Nguyên, tuy nhiên không phải là do thư đồng của hắn tiết lộ thư đồng khai ra là do Trần Trực vu oan giá họa.
Thân Quốc Cữu khẳng định Quan Hiền Câu đã trúng kế, vấn đề chính ở chỗ người liên hệ là Lưu quản gia ở Hoàng phủ, nhưng mà hắn một ngày trước đã mất tích, vợ cùng hai đứa con trai cũng biến mất không còn tăm hơi.
Không biết đến tột cùng là thái tử hay là Hoàng Phủ Vô Tấn đã hạ thủ nhưng Thân Quốc Cữu biết rõ nhất định là do một trong hai người này gây nên, đối với Hoàng Phủ Vô Tấn, Quan Hiền Câu cạnh tranh vợ với hắn, dĩ nhiên hắn muốn tiêu diệt Quan Hiền Câu, động cơ rõ ràng hơn nữa cái bẫy này có vẻ giống phong cách của hắn, lợi dụng nhược điểm của đối phương dùng kế gậy ông đập lưng ông, nhưng trong tay Hoàng Phủ Vô Tấn không có người đây lại là vấn đề lớn nhất.
Mà hiềm nghi thái tử càng lớn hơn, tiêu diệt Quan Hiền Câu, có thể bảo trụ sự trong thành của Tô Hàn Trinh với hắn, lại có thể đồng thời diệt trừ Quan Tịch cùng Hoàng Hồng Nguyên, sau đó đem Lương vương hệ lôi kéo, có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim, tuy nhiên một gã hoạn quan mà Thân Quốc Cữu mua được ở đông cung báo cho Thân Quốc Cữu biết, thái tử cũng đang điều tra chuyện này khiến cho Thân Quốc Cữu phải ngạc nhiên.
Cuối cùng Thân Quốc Cữu tìm ra được đáp án chính là nhờ chuyện của Hoàng Phủ Võ Thực, Hoàng Phủ Võ Thực hiện tại sinh ra bệnh nặng bằng hữu tốt nhất của hắn đã nói cho Thân Quốc Cữu nguyên nhân chính.