Ngu Hải Lan lắc đầu lấy từ trong túi da của Vô Tấn năm trăm lượng ngân phiếu, đưa cho Triệu chủ thuyền.
- Cái này giao cho người nhà của hắn.
Triệu chủ thuyền đi lên cam tạ vài câu lại phân phó cho các nàng ở trong khoang thuyền không cần phải rời thuyền, sau đó đi xuống lầu.
- Sư tỷ tỷ tại sao lại thiện lương như vậy, hắn thiếu chút nữa là hại chết Vô Tấn.
- Được rồi người đã chết, tha cho hắn đi.
Ngu Hải Lan trong lòng tràn đầy lo lắng, nàng sờ lên trán của Vô Tấn rồi giật mình, đầu của Vô Tấn nóng vô cùng. Trần Anh thấy thần sắc của nàng khác lạ liền hỏi:
- Sư tỷ vấn đề nghiêm trọng sao?
Ngu Hải Lan gật đầu:
- Hắn hiện tại giống như đã tới điểm cực hạn.
Trần Anh đứng lên:
- Ta vẫn nên lên bờ tìm thuốc.
Ngu Hải Lan suy nghĩ một lúc cũng chỉ có thể như vậy kỹ năng bơi của Trần Anh tốt vô cùng một người lêm bờ có lẽ không bị phát hiện, nàng gật đầu lập tức viết mấy vị thuốc cho nàng.
Trần Anh gói kỹ đan phương lại sau đó nhét vào trong túi da ở hông trở lại buồng nhỏ rồi lên tàu, nàng mang đồ lặn bó sát người trực tiếp đi lên tầng ba nhảy vào bên trong Lạc thủy không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mấy trăm chiếc thuyền vào kinh đều bị đội thuyền cản lại, chúng đội thuyền ở trên mặt sông xếp thành ba hàng, từng đội thuyền đều bị chúng kiểm tra.
Thiệu Cảnh Văn chắp tay sau lưng nhìn bến thuyền cách đó không xa lạnh lùng chăm chú nhìn từng chiếc thuyền, hắn sở dĩ không động thủ là bởi vì lo lắng Vô Tấn cuối cùng sẽ đem ngân phiếu ném vào Lạc thủy Thân Quốc Cữu có lệnh phải nhìn thấy ngân phiếu mới xét công lao của hắn.
Một thủ hạ nhanh chóng tiến tới trước, thấp giọng bẩm báo:
- Tướng quân mục tiêu là con thuyền số bảy mươi bốn.
- Được báo cho các huynh đệ biết chuẩn bị động thủ.
Thiệu Cảnh Văn đắc ý nở ra nụ cười hắn phảng phất giống như đã nhìn thấy một trăm vạn lượng trong tay của hắn.
Rất nhanh chóng chiếc thuyền đã tới số sáu mươi, thuyền của Vô Tấn vẫn đứng ở phía sau kiên nhẫn chờ đợi, Triệu chủ thuyền cầm lái hắn cảm thấy không tập trung được Chân Tiểu Kỳ tự sát điều này ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, hắn suy nghĩ làm sao bàn giao thế nào với người nhà họ Chân, lo lắng hơn là bọn họ sẽ báo quan.
Ở phía trước đã có một chiếc thuyền tiến lên, nhưng mà hắn còn đang trầm tư một gã thuyền viên nhắc nhở:
- Chủ thuyền tiến lên thôi.
Triệu chủ thuyền bừng tỉnh một thoáng, hắn vội vàng điều chỉnh phương hướng, hắn đang muốn phân phó thuyền viên phía sau chống sào thì đúng lúc này một chiếc thuyền đã dùng tốc độ cực nhanh vượt qua bọn họ tiến lên phía trước.
- Khốn kiếp.
Triệu chủ thuyền tức giận mắng to, nhưng chiếc thuyền kia bất kể bọn hắn mà lao lên phía trước tuần kiểm bên cạnh nhìn thấy cũng mặc kệ, đây là một chiếc thuyền bản địa ở Yển Sư chỉ có thuyền bản địa mới có thể kiêu ngạo như vậy cho nên cũng đành phải nuốt cục tức này, đi thuyền ra ngoài tốt nhất là không nên phát sinh xung đột với thuyền bản địa nếu không sẽ dẫn họa lên người.
Từng chiếc thuyền tiến tới, vốn đế phiên bọn họ nhưng đành trơ mắt nhìn chiếc thuyền kia chen ngang.
Chiếc thuyền này đúng là thuyền của dân bản địa, trên thuyền là một nhà giàu họ Dương, hắn mang theo hai tiểu thiếp từ Củng huyện trở về, vừa vặn trải qua cuộc kiểm tra này, xếp hàng số ba trăm hắn là nhà giàu của bản địa làm sao có thể thành thật phía sau xếp hành đàng tìm cơ hội vừa vặn thấy Triệu chủ thuyền thất thần liền chen ngang thành công biến thành thuyền số 74.
Chiếc thuyền số 74 từ từ đi lên bến thuyền, Dương đại hộ có thể không tham gia kiểm tra mà về nhà, hắn mang theo hai tiểu thiếp xuống mỉm cười phất tay với mấy gã nha dịch, bỗng nhiên ba trăm Tú Y vệ dũng mãnh tiến ra, bọn chúng không lưu tình mà bắn tên, mũi tên như mưa, thoáng cái đã bắn chết Dương đại hộ cùng hai tiểu thiếp của hắn, hơn mười người trên thuyền cũng liên tục bị bắn, tiếng thảm thiết vang vọng trên sông.
Hơn ba trăm tên Tú Y nội vệ xông lên trên thuyền đem mấy tên thuyền viên còn lại toàn bộ chém chết, không lưu tình chút nào, xông vào trong phòng trên thuyền kiểm tra ngân phiếu đội thuyền xếp hàng cũng rối loạn sợ tới mức hồn bất phụ thể liên tục quay đầu rời khỏi đội ngũ, Triệu chủ thuyền phản ứng nhanh nhất:
- Đi mau chống sào.
Vài tên thuyền viên chống sào, kéo vải lên, thuyền của hắn là người đầu tiên rời khỏi khu xếp hàng, mấy con thuyền đằng sau cũng liên tục thoát đi, tuần kiểm không ngăn được bọn họ, trơ mắt nhìn con thuyền lái vào Lạc thủy.
- Ngươi cái tên ngu ngốc này.
Thiệu Cảnh Văn hung hăng đánh lên trên mặt của đội úy lĩnh quân, khuôn mặt của hắn lập tức trở nên sưng đỏ.
- Hắn đã trúng độc còn có thể rời thuyền sao? Con mẹ nó ngươi thật là ngu ngốc.
Giáo úy sợ hãi tới mức cúi đầu xuống, không dám lên tiếng, trong lòng hắn thầm không phục, hắn chỉ là người thi hành mệnh lệnh giết toàn bộ người của đoàn thuyền só bảy mươi bốn.
Thiệu Cảnh Văn lửa giận xông lên hung dữ hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, phạm sai lầm ở đâu rồi hả?
Thủ hạ đi điều tra đoàn thuyền hồng hộc chạy tới:
- Tướng quân kiểm tra được rồi, con thuyền này chen ngang vào thuyền đằng sau mới là thuyền số 74.
- Con mẹ nó đúng là lũ ngu ngốc.
Thiệu Cảnh Văn hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn thấy tất cả các thuyền đã chạy mất rồi, hắn cũng không quan tâm ngân phiếu có bị vứt bỏ không lập tức hạ lệnh:
- Mau vào trong sông đuổi theo ngăn con thuyền kia lại.
Đúng lúc này có người chỉ lên trên sông hô:
- Tướng quân nhìn kìa.
Thiệu Cảnh Văn đưa mắt nhìn chỉ thấy trên sông xuất hiện một chiếc quan phẳng trước sau treo đèn lồng, đang từ từ đi tới, hắn ngây ngẩn cả người, là đội thuyền của ai vậy?
Một lát sau một gã binh sĩ kiểm tư chạy tới bẩm báo:
- Tướng quân là quan phẳng của Lan Lăng quận vương.
- Hóa ra là hắn.
Thiệu Cảnh Văn cảm thấy đau đàu, Lan Lăng quận vương là Hoàng Phủ Cương năm nay đã hơn 70 tuổi hiện tại đảm nhiệm chức vụ Nhâm thái úy, tư lịch cực dày, trong triều địa vị khá cao ngay cả Thân Quốc Cữu nhìn thấy hắn cũng phải xưng hô ba tiếng lão vương gia, tuy nhiên hắn không phải là người của thái tử mà là người trung gian.
- Không nên trêu chọc vào hắn, chỉ để ý vào việc ngăn cản con thuyền kia.