Tô Hạm lập tức kịp phản ứng, nếu không Thái hậu sẽ không để cho nàng đi, trong nội tâm nàng lập tức
một hồi vui mừng, hắn là đến thăm chính mình sao? Sắc mặt vừa mới khôi
phục bình tĩnh lại bỗng dưng đỏ lên.
Nàng vừa muốn hỏi còn có ai nữa không, lại thấy ánh mắt của hai cung nữ
cũng lóe sáng, hiện đầy vui mừng cùng chờ đợi. Nàng lập tức ngây người
một chút, trong nội tâm thầm nghĩ, không phải hai cung nữ này cũng mừng
thầm vì Vô Tấn tới chứ!
Nàng cảm thấy rất có ý tứ, liền thăm dò hỏi bọn họ:
- Công tử kia bộ dáng như thế nào?
Những cung nữ này đều là cô nhi từ nhỏ ở trong cung, trên cơ bản là ngăn cách với ngoại giới, tâm tư hồn nhiên như giấy trắng, các nàng nào biết là Tô Hạm đang thăm dò, Vãn Nguyệt khá hàm súc, không chịu nói rõ:
- Tiểu thư đi xem sẽ biết.
Phán Nguyệt bên cạnh thì rất thẳng thắn, nàng hé miệng cười nói:
- Công tử kia dáng người cao, rất anh tuấn, nói chuyện luôn mang theo
nụ cười, làm cho người khác cảm thấy thân thiết, Vãn Nguyệt tỷ rất thích hắn.
- Nói bậy, ta lúc nào thích hắn.
Vãn Nguyệt mặt cũng bỗng dưng đỏ lên:
- Là vì có rất ít nam tử trẻ tuổi đến đây, ta chỉ là có chút hiếu kỳ.
Tô Hạm tựa hồ đã minh bạch cái gì, nàng lại nhẹ giọng hỏi:
- Ở bên trong nội cung, rất ít có nam tử trẻ tuổi tới sao?
- Từ trước tới giờ không có!
Hai cung nữ cùng một chỗ lắc đầu:
- Thái hậu từ trước cấm tiệt nam nhân vào nội cung, trừ Hoàng đế, mặt
khác đều ở bên ngoài cung, hắn là người thứ nhất vào cung, chúng ta đều
chưa từng gặp qua.
Trong nội tâm Tô Hạm lập tức đối với các nàng rất đồng tình, nguyên lai
Vô Tấn chính là nam tử trẻ tuổi mà các nàng nhìn thấy lần đầu tiên, khó
trách các nàng đều nhớ mãi không quên, thật sự là đáng thương.
Trong nội tâm Tô Hạm thở dài một tiếng, phía trước đã là điện Dưỡng Tâm
rồi, là nơi Thái hậu sinh hoạt hàng ngày. Nàng đi vào trong điện, liếc
mắt liền thấy Vô Tấn đang ngồi bên cạnh Thái hậu, đang cùng người nói
chuyện. Sau lưng Thái hậu vẫn còn đứng một cái, là Kinh Nương, nàng đang nhẹ nhàng đấm lưng cho Thái hậu.
Giờ khắc này, Tô Hạm vừa vui mừng lại vừa ngượng ngùng, vui mừng là thấy được Kinh Nương, nàng có phải đến ở cùng mình hay không? Mà xấu hổ là
trông thấy Vô Tấn, quy định của Đại Ninh vương triều, nam nữ sau khi
tuyên bố hôn sự là không cho phép gặp mặt, cho đến khi động phòng, dùng
gậy hỷ vạch khăn cô dâu, lúc ấy hai người mới chính thức gặp lại. Giờ
phút này, bọn hắn rõ ràng ở Bích Tiên cung gặp nhau, trên mặt Tô Hạm đỏ
hồng đến cổ, nàng cũng không dám liếc nhìn Vô Tấn, xấu hổ đi đến trước,
thi lễ với Thái hậu:
- Tô Hạm bái kiến tổ mẫu.
Hôm nay là một ngày Hoàng thái hậu vui vẻ nhất, Vô Tấn đến thăm nàng,
làm cho nàng rất vui mừng nàng cười tủm tỉm hướng Tô Hạm nói:
- Cháu ngoan, đến bên tổ mẫu này.
Tô Hạm gật đầu, đi đến đứng bên cạnh Thái hậu, lại lặng lẽ hướng Kinh
Nương nháy mắt mấy cái, nhưng từ đầu đến cuối, nàng không dám liếc nhìn
Vô Tấn.
Thái hậu nhìn Tô Hạm, lại nhìn Vô Tấn, cười đến miệng không khép lại,
hai người này thật sự là trời sinh một đôi. May mà có mình, nếu như bị
Thân hoàng hậu ép hôn, nàng thực phải hối hận lúc tuổi già. Nàng rất
thích người hữu tình sẽ thành đôi, không có việc gì cũng thường xuyên để cho cung nữ đọc truyện cho nàng nghe, hôm nay nàng tận mắt nhìn thấy,
trong nội tâm sao có thể không cao hứng.
- Tuy đã đính hôn thì không nên gặp mặt, nhưng ta cảm thấy cũng không
nên quá để ý, đã ở trong nội cung của ta, nên theo quy củ của ta mà làm. Hạm Nhi, con mang Vô Tấn đi xem phong cảnh các nơi, hắn đến mấy lần đều như lửa đốt dưới mông, một khắc cũng không lưu, hôm nay nhất định phải
cho hắn nhìn ngắm phong cảnh.
Vô Tấn vội vàng cười nói:
- Tổ mẫu, ta còn phải đến quân nha điểm danh.
- Không cần, ai là chủ sự của Mai Hoa vệ? Ta đi tìm hắn, xem hắn dám nói cái gì?
Lão Thái hậu đem quải trượng đầu rồng gõ lên mặt đất:
- Cùng Hạm nhi đi dạo một chút, lát sau hãy trở về.
Tô Hạm trong nội tâm đã loạn thành một bầy, cúi đầu hướng ngoài điện đi đến, Vô Tấn chỉ phải kiên trì đi theo ra ngoài.
Thấy hai người bọn họ đều đi rồi, lão Thái hậu lúc này mới kéo Kinh Nương qua, cười nói:
- Hảo hài tử, mẹ của ta cũng là người Âm quận, cậu ta còn có hậu nhân
sống ở đó. Lúc ta mười bốn tuổi ở đó nửa năm, ngươi nói cho ta nghe một
chút phong tục cảnh vật chỗ đó đi, xem ta còn có thể nhớ gì hay không?
Tô Hạm từ từ bước đi ở trên đường nhỏ, Vô Tấn theo sát nàng, hai người
đã đi một dặm đường rồi mà vẫn không ai lên tiếng nội cung rất yên tĩnh
không có bất kỳ kẻ nào quấy rầy.
Vô Tấn ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, lúc này cảnh sắc bốn phía vô cùng ưu mỹ ngọc đài quỳnh lâu như là tiên cảnh bên cạnh còn có một cô nương
xinh như tiên nữ sắp trở thành nương tử của mình khiến cho Vô Tấn không
kìm được sự vúi sướng ở trong lòng.
Tô Hạm cắn môi một cái liếc mắt nhìn Vô Tấn, Vô Tấn lại như không hiểu khiến cho nàng thầm nổi giận.
- Này.
Nàng khẽ hô lên một tiếng.
Vô Tấn giống như bừng tỉnh từ trong mộng bước lên phía trước cười nói:
- Cửu Thiên.
- Huynh bây giờ mới biết tới ta phải không?
Cửu Thiên trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Ta hỏi huynh có phải trong lòng huynh rất hối hận không?
Vô Tấn cười nói:
- Ta vui còn chưa hết làm sao có thể hối hận được?
- Hừ khẩu thị tâm phi nếu như huynh không hối hận thì tại sao vừa rồi không chịu theo ta mà còn muốn đi điểm danh?
- Cái này...
Vô Tấn gãi đầu cười khổ nói;
- Là ta sợ cô nương không đồng ý, ta làm sao kiếm cớ được.
- Ta nói không đồng ý sao?
Cửu Thiên mỉm cười nhìn hắn:
- Có phải huynh thấy mình có được muội rồi không cần thiết phải dụ dỗ muội đúng không? Có phải hay là không?
- Chuyện đó không quan trọng, ta một mực quý trọng muội, ta lúc nghe tổ
phụ muội hứa hẹn hôn sự liền vui mừng nhảy dựng lên, lòng như muốn nổ
tung. Hơn nữa...
Vô Tấn nhịn không được mà lầm bầm một câu:
- Ta vẫn chưa có được muội đây này...
Tô Hạm nghe hắn nói chân thành thì trong lòng vui mừng vô hạn, hơi
ngượng ngùng mà cúi đầu xuống nhưng sau khi nghe hắn nói câu cuối cùng
thì sửng sốt đột nhiên nàng phản ứng được khuôn mặt đỏ bừng vừa thẹn vừa giận quay người về.