Trong lòng Duy Minh kỳ thật còn có một tia oán trách, bởi vì hắn một
mực phản đối đi đường biển, hắn luôn lo lắng gặp phải hải tặc, hiện tại
lo lắng của hắn đã trở thành sự thật, nhưng hắn không biểu lộ ra sự oán
trách, đã đến lúc này, oán trách cũng không có tác dụng gì, hắn không
muốn lại gây áp lực gì thêm cho huynh đệ.
Vô Tấn cười khổ nói:
- Kỳ thật vẫn còn một cách, chính là bỏ thuyền nhảy xuống biển!
- Nhảy xuống biển!
Duy Minh ngây dại:
- Nhảy xuống biển, chúng ta còn có cơ hội sống sót sao?
- Nơi này cách Giải Cước đảo không xa, chỉ cần ôm chặt đầu gỗ, hải lưu sẽ đẩy chúng ta lên đảo, nhưng chúng ta sẽ không giữ được ngân lượng, hơn
nữa cũng không thể để thuyền chìm, nếu thuyền chìm, hải tặc sẽ đuổi giết chúng ta. Đại ca, đây là cơ hội sống sót duy nhất của chúng ta.
- Vậy thuế ngân phải chắp tay đưa cho Bạch Sa hội sao?
Trên mặt Duy Minh lộ ra vẻ đắng chát, hắn biết ăn nói như thế nào với Tô Hàn Trinh? Mà thôi, giữ được tính mạng trước đã!
Hắn đang muốn gật đầu đồng ý, nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có người quát to:
- Thuyền! Mau nhìn kìa, thuyền của chúng ta!
Vô Tấn khẽ giật mình, hắn vội vàng xoay người, giống hệt như một cơn cuồng phong lao ra khoang điều khiển, chạy vội tới mạn thuyền bên phải:
- Ở đâu?
- Phương hướng đông nam, công tử mau nhìn!
Vô Tấn nhìn về hướng đông nam, chỉ thấy gần trăm chấm đen xuất hiện trên
mặt biển xa xa, dưới trời sao nhìn thấy vô cùng rõ ràng, cũng xếp thành
một hàng, đang toàn tốc lao về phía này.
Nhất thời, trên con thuyền tràn ngập sự vui mừng!
Vô Tấn thật sự không ngờ Phượng Hoàng hội lại coi trọng bọn hắn như vậy,
vận dụng trăm chiếc thuyền lớn đến trợ giúp, dưới áp lực cường đại của
Phượng Hoàng hội, hai mươi mấy chiếc thuyền chặn đường của Bạch Sa hội
quay đầu bỏ chạy, sau nửa canh giờ, chủ thuyền của Phượng Hoàng hội đã
áp sát con thuyền của bọn hắn. Hai chiếc thuyền móc vào với nhau, một
người nam tử trung niên cười ha ha đi tới.
- Nhị thúc!
Trần Anh như một chú chim én màu đen chạy tới, nàng lại nhìn thấy mấy tên nam tử trẻ tuổi sau lưng, vui mừng kêu lên:
- Nhị ca! Ngươi cũng tới sao? Còn có cả Bưu Hổ.
Nam tử trung niên là Nhị đương gia Trần Định Quốc của Phượng Hoàng hội, đệ
đệ của Trần An Bang, đi theo phía sau hắn có một nam tử dáng người cao
gầy, là nhị ca Trần Chúc của Trần Anh, còn người được gọi là Bưu Hổ
chính là hai đứa con trai Trần Bưu và Trần Hổ của Trần Định Quốc, lão
Tam Trần Báo Tắc không cùng đi.
Trần Định Quốc liếc nhìn Vô Tấn, cười ha ha chắp quyền chào hắn:
- Vô Tấn, đã hơn một năm không gặp, ngươi lại cao lớn hơn nhiều!
Vô Tấn gãi gãi sau gáy, ngại ngùng cười nói:
- Chủ yếu ăn nhiều thịt, cho nên cái đầu lớn nhanh!
Mọi người bị câu nói ẩn dấu của hắn chọc cười ha ha, ngay cả Ngu Hải Lan
cũng không nhịn được phải bật cười, Trần Anh kéo nhị ca Trần Chúc lại,
cười nói với Vô Tấn:
- Tiểu tử ngốc, ngươi không quên nhị ca của ta chứ!
Trần Chúc còn cao hơn Vô Tấn một cái đầu, dùng tiêu chuẩn đời sau, ít nhất
là một mét chín mấy, thân hình lại cực kỳ khỏe mạnh, giống như một ngọn
hắc tháp, Vô Tấn vẫn còn nhớ y, hắn thân mật vỗ vỗ bả vai Trần Chúc:
- Làm sao ta có thể quên con gấu đen này chứ?
Trần Chúc sủng ái nhất muội muội Trần Anh của hắn, hắn nghe phụ thân nói, Vô Tấn tựa hồ mất trí nhớ, quên mất muội muội, trong lòng hắn liền thấy
rất khó chịu với Vô Tấn, nhưng lúc này thấy được quan hệ của muội muội
và Vô Tấn cũng rất tốt, muội muội còn gọi y là tiểu tử ngốc, một tia bất mãn trong lòng hắn đối với Vô Tấn lập tức biến mất, cũng thân mật vỗ
vai Vô Tấn, khẽ cười nói:
- Lần trước so đao thua ngươi, lúc nào rảnh chúng ta sẽ lại tỷ thí.
- Không có vấn đề, bất cứ lúc nào ta cũng xin đợi!
Trần Bưu và Trần Hổ một người hai mươi tuổi, một người mười tám tuổi, đều có dáng người khôi ngô, vẻ mặt hung hãn, bọn hắn cũng tiến lên chào hỏi Vô Tấn, lúc này, Trần Định Quốc mới hỏi:
- Vô Tấn, Duy Minh đâu rồi?
Vô Tấn quay đầu lại nhìn về hướng khoang điều khiển, nhưng không thấy bóng dáng đại ca, vừa nghĩ hắn đã minh bạch, đây là Duy Minh không muốn có
quá nhiều gút mắc với Phượng Hoàng hội, hắn cười khổ nói:
- Có lẽ hắn quá say thuyền, về khoang thuyền trước rồi!
Trong lòng Trần Định Quốc cũng biết rõ, hắn cười cười, nói với mọi người:
- Chúng ta tới Giải Cước đảo nghỉ ngơi hai ngày trước, sau đó lại xuất phát!
Hơn trăm chiếc thuyền lại một lần nữa xuất phát, hướng về phía Giải Cước đảo bên ngoài hai mươi dặm.
Giải Cước đảo, tên đúng như ý nghĩa, cũng bởi vì ngoại hình của đảo giống
như chân cua mà được gọi tên, diện tích ước chừng hơn mười mẫu, là một
hòn đảo đá san hô ngầm, ở trên đảo không có một ngọn cỏ, khi đội thuyền
tăng tốc đến Giải Cước đảo, ở phương đông tối đen đã dần dần lộ ra màu
xám bạc trong trẻo lành lạnh, trên những đám mây màu đen giống như tòa
thành ở xa xa đã lộ ra những tia nắng ban mai trong trẻo.
Mọi
người bắt đầu lục tục lên bờ, nhưng đại đội thuyền của Phượng Hoàng hội
lại không cập bến, bọn họ chạy về hướng đông để dọn dẹp hải tặc Bạch Sa
hội ẩn nấp ở vùng biển gần đấy, chỉ để lại mười chiếc thuyền lớn hộ vệ
chung quanh Giải Cước đảo, nhưng cũng cách khá xa, đây là Trần Định Quốc cẩn thận, hắn không muốn làm cho Duy Minh cảm thấy khó chịu.
Có
lẽ do say tàu cộng thêm kinh hãi mấy ngày liền, Duy Minh có chút ngã
bệnh, nằm trong khoang thuyền không ra ngoài, huynh đệ Thích thị cũng
lưu lại trên thuyền.
Ngu Hải Lan ôm gối ngồi trên một tảng đá
ngầm hình dạng quái dị, cảm thụ gió sớm và nắng sớm mát lạnh chiếu trên
mặt nàng, nổi lên một tầng ánh sáng chói lọi giống như bạch ngọc, gió
biển thổi bay mái tóc của nàng, để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, chỉ là trong đôi mắt nàng vẫn ẩn chứa vẻ ưu sầu nhàn nhạt.
Trận ác
chiến với hải tặc Bạch Sa lại khiến nàng hồi tưởng lại ký ức cực kỳ bi
thảm mười mấy năm trước, khi cả nhà bọn họ đi thuyền trên biển đã bị
cướp biển Phù Tang bắt giữ, hai ca ca bị giết chết tại chỗ, mười mấy tên cướp biển Phù Tang lăng nhục mẹ nàng trên bong thuyền, phụ thân bị trói lên cột buồm, mắt mũi tai đều bị xâm hại, chỉ còn lại một con mắt, nàng bảy tuổi ngây ngô đứng bên cạnh, khi mấy tên cướp biển nhe răng cười
lao về phía nàng, phụ thân nàng rốt cuộc đã giãy thoát khỏi dây thừng,
ôm nàng nhảy vào biển rộng mênh mông…
Cừu hận chẳng những không
theo thời gian nhạt đi, ngược lại càng khắc sâu trong đáy lòng nàng,
giết chết cừu nhân Phù Tang cũng chính là tâm nguyện suốt đời này của
nàng, nàng vì thế mà sống, cũng nguyện vì thế mà chết.