Kinh Nương hiện tại chỉ có thể là nói là người ở trong phòng, vì Vô Tấn chưa lấy vợ nên không thể xưng là thị thiếp.
Kinh Nương đỏ mặt lên, nàng không có sở trường nói dối liền gật đầu thừa nhận:
- Tiểu nữ họ Biện chỉ là một lạc nữ.
Quả nhiên bị mình đoán dúng, đối phương dùng thân phận lạc nữ khiến cho Chu thị không còn áp lực, nàng quan tâm là tương lai có người uy hiếp được địa vị con gái mình hay không, ví dụ như Vô Tấn có kết giao mật thiết với con gái của các đại thần khác hay không, có cùng với tiểu thư nào từ nhỏ quen thân hay không, điều này rất quan trọng.
Nhưng Chu thị không hỏi trực tiếp mà hàm súc cười nói:
- Vô Tấn ngoại trừ cô nương bên ngoài còn có người nào khác không?
Kinh Nương hiểu rõ câu hỏi liền lắc đầu:
- Chỉ có một mình tiểu nữ hầu hạ công tử, ngay cả nha hoàn cũng không có.
Kinh Nương trả lời thành thực khiến cho Chu thị không nhnị được cười, đúng lúc này hai người đã đi tới trước phòng của Tô Hạm, vừa vặn thấy Tô Hạm đang ở trong sân nhỏ nhảy dây.
Từ khi La Khải Ngọc bị hoạch tội, Tô Hạm liền bị cấm túc, Tô phủ không cho nàng ra ngoài, ngay cả muội muội Tô Y và thiếp thân nha hoàn A Xảo cũng không được ra, điều này đã khiến cho Tô Hạm mất đi liên hệ với Vô Tấn. Cả ngày buồn bực không thôi.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân thì liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy mẹ kế của mình mang một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đi vào, nàng vội vàng tới nghênh tiếp.
- Mẫu thân.
Chu thị bước tới rồi dùng lại, chỉ Kinh Nương mà cười nói:
- Đây chính là người của Lan Lăng quận vương phủ, đến đưa ít đồ, thuận tiện thăm con.
Tô Hạm trong lòng sững sờ, đôi mắt của nàng sáng lên;
- Mau tới đây.
Chu thị không dám chen vào nàng nháy mắt với Tô Hạm rồi cười nói:
- Cô nương các ngươi trò chuyện ta còn chút chuyện không giúp được.
Nói xong bà quay đầu rời đi, trong lòng Kinh Nương vô cùng lo lắng, nàng biết rõ nữ tử mỹ mạo tuyệt luân này tương lai sẽ là chính thê của Vô Tấn, là chủ mẫu của nàng. Hôm nay nàng cần phải để lại ấn tượng trong lòng của Tô Hạm.
Nàng đi vào trong sân nhỏ sau đó thi lễ thật sâu:
- Tham kiến Tô tiểu thư.
Tô Hạm vừa rồi vẫn còn bị ánh mắt của mẹ kế làm cho nghi hoặc, rõ ràng là nói cho nàng biết thân phận của cô gái này bất thường, chẳng lẽ nàng là do Vô Tấn phái tới sao?
Tô Hạm vội vàng kéo tay nàng ngồi xuống cười nói:
- Chúng ta đi vào trong phòng nói chuyện.
Vô luận thế nào trong lòng nàng cũng đang buồn bực có một người tới nói chuyện cũng khiến cho nàng vui vẻ rất nhiều.
Nàng kéo Kinh Nương vào trong thư phòng của mình hai người ngồi xuống, nha hoàn A Xảo dâng trà lên, Tô Hạm trước hết cười hỏi nàng.
- Không biết ta phải xưng hô thế nào với cô nương?
- Hồi bẩm tiểu thư, tiểu nữ họ Biện, tên là Như Ngọc nhũ danh là Kinh Nương, là người Hoài Âm quận.
Kinh Nương lo lắng vô cùng nàng lấy ra một phong thư đưa cho Tô Hạm.
- Đây là do công tử gửi cho tiểu thư.
Tô Hạm thông minh cỡ nào nàng loáng thoáng đã đoán được nữ tử này là người bên cạnh của Vô Tấn, xem quần áo và cách ăn mặc của nàng thì không giống nh hoàn, da thịt trắng như tuyết chắc là người trong phòng của hắn rồi.
Tuy Tô Hạm cũng biết, Vô Tấn với thân phận hiện tại trong thư phòng có vài nữ nhân là điều bình thường nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái, Vô Tấn lúc ở Đông Hải quận, trên người ngay cả một nha hoàn cũng không có, nữ nhân này nhất định là nhìn trúng sau khi vào kinh. Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một chút ghen tuông.
Tuy nhiên nàng cũng không biểu lộ ra bên ngoài, chỉ đem thư nhẹ nhàng ném lên trên bàn, động tác vi diệu này của Tô Hạm khiến cho Kinh Nương sợ tới trắng bệch cả khuôn mặt, nàng liền quỳ xuống.
- Tiểu thư.
Tô Hạm hoảng sợ đỡ nàng dậy:
- Ngươi làm gì vậy, mau đứng lên, đừng làm như vậy.
Kinh Nương rưng rưng nói:
- Tiểu nữ biết tiểu thư tức giận nhưng chuyện này không thể trách công tử đều là lỗi của tiểu nữ.
Nàng liền đem tao ngộ bất hạnh của mình, xin Vô Tấn giúp đỡ một năm một mười nói rõ cho Tô Hạm biết, cuối cùng nàng nghẹn ngào nói;
- Tiểu nữ thấy công tử nhân phẩm tốt có thể phó thác chung thân cho nên mặt dày mặt dạn nhận làm thị thiếp của công tử.
Tô Hạm là nữ tử tâm địa thiện lương nàng nghe thấy Kinh Nương bất hạnh khóe mũi cũng cay cay, thở dài nói:
- Ta nhìn ra được bản tính của ngươi rất tốt, kỳ thật có ngươi chiếu cố hàng ngày cho hắn cũng tốt, ta cũng yên tâm, tuy nhiên trong lòng của ta hơi buồn bực, hắn rõ ràng đáp ứng mỗi ngày viết thư cho ta bây giờ hơn mười ngày mới có một phòng, làm ta mất hứng với ngươi không quan hệ.
Tô Hạm lấy một cái cớ, trong lòng nàng minh bạch Kinh Nương đã thực sự trở thành người của Vô Tấn, nàng cũng không cách nào cải biến, huống hồ nàng cũng chưa gả cho Vô Tấn, có tư cách gì mà tức giận, Kinh Nương là người thành thật, nàng ta sợ mình cho nên mới quỳ xuống, nếu như nàng ta giảo hoạt đã có thể áp chế mình.
Chỉ đáng hận người kia, Kinh Nương xinh đẹp như vậy đã không nhịn được rồi, hừ về sau mình sẽ tính sổ với hắn.
Tô Hạm đứng dậy lấy từ trên tường ra một cái đàn tỳ bà rồi cười nói:
- Những ngày nhàm chán ở đây ta học đàn tỳ bà, ngươi tới đây vừa vặn, dạy cho ta đi.
Kinh Nương thấy dáng vẻ của Tô Hạm như vậy hiển nhiên là đã tiếp nhận mình, nàng mừng rỡ vội vàng lau khô nước mắt rồi cười nói:
- Tiểu thư không chê kỹ nghệ của tiểu nữ thô lậu thì về sau mỗi ngày tiểu nữ sẽ đến dạy cho tiểu thư.
Tô Hạm thầm khen nàng thông minh, chủ ý này không tệ, mỗi ngày dạy đàn cho mình, mỗi ngày có thể đưa tin.
Nghĩ đến thư, Tô Hạm không khỏi nhìn phong thư trên bàn, nàng có phần căm tức rồi, người kia rõ ràng đáp ứng mỗi ngày viết một phong mà nửa tháng rồi mới mang tới, đại trượng phu hứa hẹn ở nơi nào đây?
Cuộc thi tiến sĩ ở Đại Ninh vương triều đầu tháng chín cử hành, liên tục trong ba ngày, đây cũng là chú mục của dân chúng, quyết định vận mệnh của hai nghìn sĩ tử.
Trước đêm khoa cử, cơ hồ ai cũng khó ngủ, tuy năm vạn người chỉ có sáu mươi người leo lên bảng vàng nhưng từng sĩ tử đều mong muốn mình là sáu mươi người đó.
Khi đó từ một người đọc sách bọn họ có thể thăng quan phát tài, mỹ nữ như mây, hoặc có thể thống trị thiên hạ, thực hiện khát vọng nội tâm.
Vào ban đêm Hoàng Phủ Duy Minh thật lâu mới chìm vào giấc ngủ được, trong lòng của hắn không thể yên tĩnh, thậm chí là rất loạn.