- Hài tử, tuy ta cũng biết đây không phải chuyện xấu, nhưng ta cảm thấy có lỗi với con.
Trong mắt Kinh Nương cũng tuôn ra nước mắt:
- Mợ đừng nói như vậy, nếu như không phải người cùng cậu nuôi con khôn
lớn, con đã sớm chết rồi, hiện tại là thời điểm con báo đáp hai người,
mợ, khách nhân bên ngoài là Quận Vương, chúng ta cũng không thể thất lễ.
Vương thị sợ ngây cả người, nàng chỉ biết đó là tổ phụ của ân nhân, lại
không nghĩ rằng đó là Quận Vương, trời ạ! Nàng vội vàng đứng dậy:
- Ta không thể thất lễ, ta phải ra ngoài bái kiến hắn!
Gian ngoài, Hoàng Phủ Cương ngồi ở bàn uống trà, hắn rất cẩn thận quan
sát bố trí trong phòng, nhìn ra được gia đình này rất khốn khó, nhưng
khốn khó không có vấn đề gì, mấu chốt là nhân phẩm như thế nào?
Nếu như người nhà này là người tham lam vô độ, vậy hắn sẽ không để cho
Vô Tấn thu nữ tử này vào phòng, hắn thà bỏ tiền đuổi bọn họ đi, nhưng
nếu như người nhà này coi như chính phái, vậy không có vấn đề gì.
Loại phán đoán nhân phẩm này, kỳ thật từ một ít chi tiết tỉ mĩ là nhìn
ra được, xem bố trí trong nhà bọn họ, nếu như là mất trật tự, thậm chí
áo lót nữ nhân ném loạn khắp nơi, người như vậy nhất định là không được.
Hắn chứng kiến tình huống coi như thoả mãn, người nhà này tuy nghèo khổ, nhưng vô cùng gọn gàng, nhạc khí cùng các loại đồ dùng đều bầy biện rất chỉnh tề, trên mặt đất cũng được quét sạch sẽ, vài áo ngoài tuy cũ nát, nhưng trông rất sạch sẽ, xếp ngay ngắn, hơn nữa ngay cả ngọn đèn cũng
được lau sạch, không có dơ bẩn do tràn dầu.
Lúc này, lão quản gia vội vàng đi tới, hướng Hoàng Phủ Cương nói nhỏ:
- Ta nghe ngóng, đây là hộ trong sạch, đánh giá của hàng xóm chung quanh đều rất tốt, không có người ở ngoài ra vào vãng lai.
Hoàng Phủ Cương gật gật đầu, trong lòng của hắn trên cơ bản đã có thể
tiếp nhận nữ tử này rồi, rèm vải đẩy ra, Kinh Nương vịn một phu nhân đi ra, trên mặt phu nhân vẫn còn tái xanh, nhưng rất thanh tú.
Nàng quỳ xuống hành lễ:
- Nhạc nữ Vương thị người Âm quận, khấu kiến Vương gia ân công!
Kinh Nương ở một bên giới thiệu:
- Vương gia, đây là mợ của ta, ta từ nhỏ phụ mẫu đều mất, là mợ nuôi dưỡng ta lớn lên.
Hoàng Phủ Cương vội vàng mời nàng ngồi:
- Thân thể ngươi không khỏe, không cần đa lễ, mời ngồi.
Hắn lại thở dài một tiếng:
- Ta lúc tuổi còn trẻ có đi qua Âm quận, đó là nơi tốt, non xanh nước
biếc, nghe nói năm trước hạn hán, tình hình rất thảm thiết ah!
- Vương gia nói không sai, đã hơn hai trăm ngày không có một giọt mưa,
đáy sông cũng khô nứt, lương thực vụ chiêm mất trắng, một đấu gạo tăng
tới một vạn tiền, người trong huyện, hơn phân nửa đều chạy nạn, chúng ta là nhạc tịch, chỉ có thể đến Kinh thành kiếm miếng cơm.
- Vậy các ngươi ở Kinh thành làm gì?
Hoàng Phủ Cương lại hỏi.
Vương thị vội vàng nói:
- Ta mang theo con gái cùng Kinh Nương ở Bách Phú tửu lâu đánh đàn kiếm
tiền, thỉnh Vương gia yên tâm, chúng ta là người trong sạch, chỉ đánh
đàn, những việc kia đều không làm.
Hoàng Phủ Cương gật gật đầu, quay đầu lại liếc nhìn gian phòng, lại hỏi:
- Phu quân ngươi đâu rồi?
Nói đến trượng phu, nước mắt Vương thị lại lăn ra, nàng liền đem sự tình trượng phu bị người vu oan mà vào ngục nói một lần, cuối cùng nức nở
nói:
- Chúng ta là người trong sạch, đời này chưa bao giờ trộm cắp của ai,
thà rằng nghèo khổ, cũng muốn bảo trụ thanh danh chính mình, thế nhưng
mà người thiện bị người ép, hắn quá thành thực, mới bị người vu hãm, ở
trong ngục còn bị dùng đại hình, tra tấn rất thảm.
Kinh Nương vội vàng nói:
- Công tử hôm nay đã đi tới huyện nha, Huyện lệnh nói không có chứng cớ, đáp ứng sáng mai sẽ thả người, cậu đã không có việc gì rồi.
Hoàng Phủ Cương tin tưởng bọn họ nói thật, hắn là người từng trải, có
phải là tặc hay không, hắn liếc qua liền biết. Người nhà này vừa xem là
biết, tính cách nhút nhát, lo sợ, không bị người lấn mới là lạ, hắn than nhẹ nói:
- Cũng khó cho các ngươi rồi, người không có địa vị, khắp nơi bị người
lấn, bất quá về sau các ngươi không cần sợ, Kinh Nương tiến vào Lan Lăng vương phủ ta, không người nào dám khi dễ các ngươi nữa.
Kinh Nương nghe hắn đáp ứng cho mình vào cửa, trong nội tâm kích động vạn phần, lập tức quỳ xuống:
- Kinh nương cảm tạ tổ phụ!
Hoàng Phủ Cương gật gật đầu, cười nói:
- Ta nhìn ra được, ngươi là hài tử cẩn thận, đứa cháu kia của ta không
thích để cho người khác phục thị,đưa nha hoàn cho hắn hắn cũng không
muốn, làm cho chúng ta rất quan tâm, khó được có người hắn vừa ý, về sau ngươi thay ta chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho hắn, ta sẽ có hồi báo.
Hoàng Phủ Cương đã đồng ý Kinh Nương, Vô Tấn là nam nhân, lại là Lương
quốc công, cũng không thể tự mình chải đầu xếp chăn, hắn xác thực cần
một nữ nhân phục thị cuộc sống hàng ngày, Kinh Nương này rất tốt, không
chỉ có tư sắc, hơn nữa cẩn thận chịu khó, tính cách mềm yếu, có thể
chịu được ủy khuất.
Hắn cười nói:
- Ta ở Tụ Hiền Phường cách nơi này không xa, có một căn nhà nhỏ, chỉ có
hai mẫu đất, nay tặng cho các ngươi! Về phần các ngươi là nhạc tịch, mấy ngày nữa ta sẽ giúp các ngươi cỡi bỏ, về sau là dân tịch, không cần đi
tửu lâu đánh đàn.
Trong nội tâm Vương thị vô cùng cảm kích, cuống quít dập đầu cảm tạ, Hoàng Phủ Cương lại phân phó quản gia:
- Sáng mai, ngươi mang mấy người đến huyện nha đem cậu nàng đón ra, trực tiếp đưa đến Tụ Hiền phường, sau đó giúp bọn họ dọn nhà, cần thiết thì
lấy một ít vật phẩm trong Vương phủ.
Cuối cùng hắn lại lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng bạc, đặt lên bàn, hướng Vương thị nói:
- Đây là sính lễ của Hoàng Phủ gia ta, đứa nhỏ này ta đã tiếp nhận.
Hắn lại lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Kinh Nương, khẽ cười nói:
- Ngươi bây giờ có thể cùng ta trở về, sự tình trong nhà ta sẽ thay
ngươi an bài, đương nhiên, nếu như ngươi muốn ngày mai tới cũng được,
ngươi dùng ngọc bội này có thể trực tiếp vào phủ.
Kinh Nương cắn môi một cái, nàng sợ qua một đêm lại phát sinh biến cố, liền hướng Vương thị nói:
- Mợ, con đêm nay sẽ tới Vương phủ, ngày mai sẽ trở lại gặp người cùng cậu.
Nàng lại hướng biểu muội nói:
-A Bảo, ngươi đêm nay phải chăm sóc mợ cho tốt, không nên tham ngủ, biết không? Ngày mai không cần đi Bách Phú tửu lâu nữa.