Hứa Huyện lệnh lập tức khẩn
trương lên, hắn hiểu ý tứ của đối phương, ý nói là cậu của tiểu thiếp
Lương Quốc công, bị bọn hắn chộp vào nhà lao rồi.
- Có lẽ là hiểu lầm, xin hỏi hắn họ gì?
- Hắn tên là Trần Khánh Sinh, người Âm Châu, bị Tề gia vu cáo hắn trộm đồ.
Hứa Huyện lệnh lập tức nghĩ ra, ba ngày trước chính là hắn thẩm qua bản
án này, Tề gia nói Trần Khánh Sinh này trộm nhạc khí quý báu của nhà họ, hắn chết sống không nhận, mình còn dùng đại hình.
- Cái này. . .
Hứa Huyện lệnh hết sức khó xử.
Trong lòng Vô Tấn căng thẳng, liền vội hỏi:
- Chẳng lẽ hắn đã chết rồi sao?
Đây là sự tình hắn lo lắng nhất, nếu như người đã chết, hắn không thể ăn nói với Kinh Nương được.
Hứa Huyện lệnh vội vàng khoát tay:
- Người không có chết, còn nhốt ở huyện lao, chỉ là ta không biết hắn
là người nhà của Lương Quốc công, nên có dụng hình với hắn.
Người không chết là tốt rồi, Vô Tấn nhẹ nhàng thở ra nói:
- Người này không có khả năng trộm đồ của Tề gia, ta có thể đảm bảo, hy vọng huyện nha có thể thả hắn.
Hứa Huyện lệnh cũng biết, bản án này xác thực chưa đủ chứng cớ, chỉ có
lời nói từ một phía, không có chứng cớ, người phạm án chết cũng không
nhận, cũng không tìm được tang vật, theo như quy định bình thường, có
thể bãi án thả người, chỉ là chuyện có liên quan đến Tề gia, cho nên hắn không dám đơn giản thả người, trừ khi là Tề gia tự mình bãi án, bất quá nếu là người nhà của Lương Quốc công, hắn đương nhiên không dám đắc
tội.
Hứa Huyện lệnh vội vàng nói:
- Nếu là Lương Quốc công đảm bảo, ta có thể thả người, bất quá nay trời
đã muộn, Chủ bộ cùng Huyện thừa không có ở đây, cần phải xử lý thủ tục, sáng mai thả người không biết có được không?
Vô Tấn gật gật đầu:
- Có thể, đêm nay chữa thương tốt cho hắn, chiếu cố cho tốt, ta sẽ nhớ kỹ nhân tình này của Hứa đại nhân.
- Đâu có! Đâu có! Hạ quan nhất định làm theo.
Hứa Huyện lệnh tiễn Vô Tấn ra ngoài huyện nha, lập tức hướng nha dịch nói:
- Nghe thấy chưa? Lập tức đưa Trần Khánh Sinh đi tĩnh thất chữa thương, hầu hạ chu đáo vào, không thể có nửa điểm sai sót.
Nha dịch vâng dạ, cuống quít hướng lao ngục chạy tới, Hứa Huyện lệnh lúc này mới thở dài:
- Đắc tội không nổi!
Vô Tấn về tới xe ngựa, Kinh Nương lo lắng hỏi:
- Công tử, cậu ta như thế nào?
- Người còn sống, chỉ là bị dụng hình, ta đã bảo Huyện lệnh rồi, lập tức chữa thương, đối xử tử tế với hắn.
- Vậy bản án làm sao bây giờ?
Vô Tấn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cười nói:
- Hắn là cậu ngươi, ta đương nhiên sẽ toàn lực tương trợ, hắn không có việc gì rồi, sáng mai sẽ thả người.
- Thật vậy chăng?
Kinh Nương mừng đến rơi nước mắt.
Vô Tấn vuốt ve khuôn mặt nàng:
- Nha đầu ngốc ngươi, ngươi quên ta là ai sao? Chút việc nhỏ này, với ta mà nói, là tiện tay mà thôi, ta lừa ngươi làm cái gì?
Kinh Nương vội vàng quỳ xuống, khóc không ra tiếng:
- Công tử, đại ân cứu mạng, Kinh Nương nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp công tử.
- Không cần làm trâu làm ngựa, giúp ta ấm chăn là được rồi.
Kinh Nương mặt đỏ lên, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Đêm nay ta sẽ giúp công tử làm ấm chăn.
Vô Tấn nhịn không được cười lên:
- Không cần gấp, đêm nay ngươi trở về chiếu cố cho mợ, ngày mai cậu
ngươi trở về, cả nhà ngươi còn phải đoàn tụ, mặt khác, các ngươi còn
phải thay đổi chổ ở, chờ ngươi đem sự tình sắp xếp xong xuôi, lại tới
giúp ta làm ấm chăn.
Nói xong, Vô Tấn lấy ra ngân phiếu năm trăm lượng cho nàng:
- Cái này ngươi cầm lấy đi, an trí tốt cậu mợ của ngươi, về sau ta trở
lại Đông Hải quận, sẽ tìm một nơi tốt ở Duy Dương huyện cho cậu mợ
ngươi.
- Không! Ta không thể nhận.
Kinh Nương cuống quít từ chối, nàng đã thiếu nợ quá nhiều, không thể lại lấy tiền của Vô Tấn.
Vô Tấn kéo tay nàng, đem ngân phiếu nhét vào trong tay nàng, mất hứng nói:
- Nếu như ngươi không thu, cái kia chính là nói, cùng ta không có nửa điểm quan hệ.
Kinh Nương chấn động toàn thân, nàng bỗng nhiên ý thức được, mình đã là
người của hắn, nàng không cự tuyệt nữa, yên lặng thu lấy ngân phiếu,
trong nội tâm đã có cảm giác dựa vào nam nhân, nàng tựa đầu sâu trong
ngực Vô Tấn, không nói thêm câu nào nữa, từ nay về sau, hắn đã là nam
nhân của mình.
Vô Tấn một mực nhìn qua thân ảnh Kinh Nương biến mất trong khách điếm, hắn lúc này mới phân phó phu xe:
-Đi thôi!
Xe ngựa một lần nữa khởi động, hướng trong đêm tối biến mất, ngay lúc xe ngựa vừa đi, Kinh Nương lại chạy vội trở ra, đứng ở cửa khách điếm, trơ mắt mà nhìn xe ngựa đi xa, nước mắt cảm kích lại lần nữa tuôn ra hốc
mắt.
Trong xe ngựa, Vô Tấn nằm ở trên ghế dựa, nhưng trong lòng khó có thể
bình tĩnh, chính hắn cũng cảm giác có chút vớ vẩn, đem một nữ nhân vừa
gặp, lập tức thu nàng vào phòng, đây là chuyện thường ngày của đám quyền quý cổ đại, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, mình cũng có thể như vậy, hắn còn từng khinh bỉ qua, thật không nghĩ đến, sau khi hắn được phong làm
Lương Quốc công, tư tưởng này cũng dần dần xuất hiện trên người hắn.
Ở kiếp trước của hắn, là sự tình nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí ở
mấy tháng trước, hắn ngay cả thanh lâu kỹ viện cũng không dám đi dạo,
nhưng bây giờ, hắn coi trọng một nhạc nữ, muốn thu nàng vào phòng, thậm
chí trước kia hắn căn bản là không biết nàng.
Vô Tấn cũng cảm giác tâm tính mình có chút thay đổi, không còn tiêu sái giống như trước như. Lúc trước, công danh lợi lộc hắn đều không để
trong lòng, mà bây giờ, hắn bắt đầu chú ý danh lợi, rất để ý tước vị
Lương quốc công này, cũng rất để ý chức vị Đô đốc thuỷ quân mà hắn thu
được, thậm chí kể cả chức Đô úy Mai Hoa vệ hôm nay vừa mới lấy được, hắn cũng rất để ý.
Thu Kinh Nương vào phòng chính là một ký hiệu chuyển biến điển hình,
quyền lực cùng nữ nhân cho tới bây giờ đều là tỷ muội song sinh, một nam nhân nếu như bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân, như vậy cũng ý
nghĩa, hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với quyền lực.
Hiện tại, vấn đề là Vô Tấn biết mình đang chuyển biến, nhưng hắn lại bất lực, hắn căn bản không cách nào cải biến vận mệnh của mình, hơn nữa hắn đã nếm được sự thơm ngọt của quyền lực, nếm được khoái cảm chinh phục
nữ nhân, hắn rất khó thoát khỏi loại hấp dẫn này, chẳng lẽ thực chất bên trong chính mình là người như vậy?
Vô Tấn trở lại Lan Lăng vương phủ, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện,
hắn cũng có chút mỏi mệt, hắn nằm xuống giường liền ngủ thật say.