Lý Duyên cũng không dám đi vào, hắn đứng nhìn Vô Tấn đi vào tiểu viện,
cửa viện ầm ầm đóng lại, hắn lắc đầu, cười khổ một tiếng, ở trước mặt
Giang Các lão, hắn ngay cả so với Vô Tấn cũng kém hơn, cái này cũng khó
trách, người ta là Lương Quốc công, mình tính là cái gì, ngay cả một
tước vị cũng không có.
Lý Duyên đành phải quay người đi ra.
Tiểu viện không lớn, chỉ trồng vài gốc mai, phòng ở cũng là nhà trệt
thấp bé, Vô Tấn theo tiểu Đồng đi vào trong phòng, trong phòng rất lờ
mờ, bốn phía trống trơn, không có một vật dụng dùng trong nhà, tiểu
Đồng nhen nhóm một cái đèn dầu, quay đầu hướng Vô Tấn nói:
- Công tử cái gì cũng đừng hỏi, chỉ để ý đi theo ta.
Hắn mang theo Vô Tấn đi vào trong gian giữa, liên tiếp đi qua ba cánh
cửa, phía trước còn chưa tới, Vô Tấn cảm giác mình tựa hồ hướng xuống
dưới, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhất định là đi xuống dưới đất rồi,
nguyên lai phòng ở của Giang Các lão lại là trong hầm ngầm.
Đúng vậy, hắn đã nghe được mùi tanh nồng nặc của bùn đất, cảm giác không khí tuy rất mới, nhưng có chút ẩm ướt, đây nhất định là ở dưới mặt đất
rồi, chung quanh một mảnh đen kịt, chỉ có ánh đèn dầu trong tay tiểu
Đồng đi trước phát ra vầng sáng nhàn nhạt, lại để cho Vô Tấn ẩn ẩn nhìn
thấy, hắn đang dọc theo một hành lang rộng lớn, hắn đưa tay sờ thoáng
một chút, bốn phía đều là thạch bích lạnh như băng.
Tiểu Đồng đẩy một cánh cửa đá ra, trong cửa có ánh sáng mạnh bắn ra, đã đến, Vô Tấn không khỏi bước chân nhanh hơn.
Đi vào cửa đá, trước mắt là một gian nhà đá sáng ngời, như là một thư phòng, có đầy đủ mọi thứ, hơn nữa còn là hai gian.
Tiểu Đồng cười cười:
- Công tử chờ một lát, chủ nhân sẽ lập tức tới ngay.
Hắn quay người liền đi, cửa đá lại ầm ầm đóng lại, Vô Tấn bỗng nhiên
kinh hãi, đây không phải đem hắn nhốt ở dưới mặt đất sao? Người không
biết, quỷ không hay.
Một cảm giác sợ hãi không hiểu từ đâu nảy sinh trong đầu hắn, hắn quay người kéo cửa đá, cửa đá lại không chút sứt mẻ.
Lúc này, phía sau hắn truyền đến một thanh âm già nua:
- Không cần kéo, cửa đá đã khóa, phải dùng cơ quan mới có thể mở ra.
Vô Tấn vừa quay đầu lại, chỉ thấy từ phòng trong đi ra một lão giả râu
tóc hoa râm, dáng người trung đẳng, lưng có chút còng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ẩn ẩn có một tia âm tư, xem tuổi ước chừng hơn sáu mươi.
Hắn đánh giá Vô Tấn một vòng, mỉm cười nói:
- Ta tên là Giang Khuê, nhưng tên thật là Giang Yêm, là một trong Tấn An lục dũng sĩ.
Vô Tấn cảm thấy đại não oanh một cái, đầu óc trống rỗng, hắn quả thật
không ngờ, lại một dũng sĩ của Tấn An nữa xuất hiện, hơn nữa lại là Các
lão Mai Hoa vệ.
Giang Yêm thú vị liếc nhìn Vô Tấn, hắn phảng phất biết Vô Tấn sẽ có biểu lộ trợn mắt há hốc mồm này:
- Như thế nào, không thể tưởng được đúng không?
Trên mặt Vô Tấn lộ ra một tia vui vẻ đắng chát, hắn nhớ Hoàng Phủ
Cương từng nói, thân phận Tấn An lục dũng sĩ ngươi sẽ không cách nào
nghĩ đến, hắn xác thực không thể tưởng được, tâm phúc thị vệ của Đại
Ninh hoàng đế lại là một trong Tấn An lục dũng sĩ, ai có thể nghĩ đến
chứ?
- Ngồi đi!
Giang Yêm khoát tay cười nói.
Vô Tấn không có ngồi xuống, mà là hắn quỳ xuống, cung kính dập đầu với Giang Yêm một cái, Giang Yêm âm thầm gật đầu tán thưởng, đứa nhỏ này
hiểu được tri ân đồ báo (*có ơn tất báo), xác thực so với đại ca của hắn thì tốt hơn nhiều.
- Hài tử, không cần quỳ, mau đứng lên, ngồi đi.
Vô Tấn lúc này mới chầm chậm ngồi xuống, trong lòng của hắn rất loạn,
cảm thấy có ngàn vạn nghi vấn, nhưng có một nghi vấn hắn đã hiểu được,
cái kia chính là vì cái gì, quân bài của hắn ở Mai Hoa vệ là số 9, cái
này khẳng định là do Giang Các lão một tay an bài.
Giang Yêm rót cho hắn một chén trà nóng:
- Ngươi biết đây là nơi nào không?
Vô Tấn lắc đầu, Giang Yêm vừa cười vừa nói:
- Ở đây là bên cạnh địa lao của Mai Hoa vệ, cách một bức tường là tử
lao, giam giữ hai mươi tên tử tù, nhưng thạch bích dày đến năm thước,
bọn hắn nghe không được bất kỳ thanh âm gì.
Vô Tấn yên lặng gật đầu, kỳ thật hắn đang nghĩ, hắn đã từng đi qua phụ cận địa lao này, lúc này mới hỏi:
- Ta nên xưng hô với tiền bối như thế nào?
- Ta ở trong Tấn An lục dũng sĩ xếp thứ năm, ngươi gọi ta một tiếng
Giang Ngũ gia là được, bất quá hiện tại ngươi là Thiếu chủ của chúng ta, nên ngươi cũng có thể gọi ta là Giang Yêm!
- Ta vẫn nên gọi người là Giang Ngũ gia, Ngũ gia sao lại trở thành Các lão của Mai Hoa vệ?
Giang Yêm ngồi xuống đối diện hắn, khe khẽ thở dài nói:
- Kỳ thật cũng rất bình thường, năm đó sáu huynh đệ chúng ta lập Nhị
Thiên Hội, thương nghị phục hưng thiếu chủ như thế nào, mỗi người đều
quyết định hướng một phương hướng cố gắng, Trần Chí Đạc đi hải ngoại
thành lập cơ nghiệp, thì có Phượng Hoàng Hội, Trương Mậu đi Tây Bắc phát triển, con của hắn Trương Sùng Tuấn đã là Hà Lũng tiết độ sứ, lần trước bởi vì người bị nội thương, hắn liền phụ trách bảo hộ Thiên Phượng, về
sau lại dạy ngươi võ nghệ, đó chính là tửu đạo sĩ, mà ta thì quay trở
lại bên người hoàng đế, muốn được hoàng đế tín nhiệm, ta liền ở lại
Lương Vương phủ, được cao nhân cải biến diện mạo, hai năm sau, Lương
Vương tiến cử ta vào Đông cung làm Thái tử hộ vệ, từ đó về sau ở bên
người Thái tử, một mực đi theo đến khi hắn đăng cơ, đã lấy được tín
nhiệm của hắn, mười năm trước, ta đảm nhiệm giám quân Tú Y vệ, năm năm
sau, lại kiêm nhiệm giám quân Mai Hoa vệ.
- Chờ một chút!
Vô Tấn bỗng nhiên có chút hồ đồ:
- Không phải nói Tú Y vệ cũng có một Long Các lão sao?
Giang Yêm cười ha ha:
- Tất cả mọi người đều nói, Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ cả hai đều có một
Các lão, trên thực tế không có hai người, là một mình ta kiêm nhiệm,
Long Các lão cũng là ta, ta là Ảnh võ sĩ, danh tự là Long Ảnh, đây là
danh tự mà hoàng đế ban cho ta, ý nghĩa ta là cái bóng của hắn.
Vô Tấn giờ mới hiểu, ban đầu ở Đông Hải quận, vì sao tổ phụ Hoàng Phủ
Bách Linh của hắn, lại để cho hắn đi nhậm chức ở Tú Y vệ, nguyên lai
nguyên nhân ở chỗ này.
- Vô Tấn, hôm qua hoàng đế gọi ta tới, cùng ta thương nghị rất lâu,
hoàng đế đã quyết định mở rộng biên chế của Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ, ta hy vọng ngươi không nên từ chức, mà tiếp tục ở lại Mai Hoa vệ.