- Hơn nữa bọn họ động đến phong thủy, Bát Tiên kiều là do thái tông hoàng đế ngự khẩu thân phong.
- Đinh huyện thừa.
Ánh mắt của Trương Dung lợi hại nhìn hắn:
Chỉ là trùng tu Bát Tiên kiều mà thôi, ngươi đừng mang thái tông hoàng đế dọa ta,là chính ngươi có vấn đề ngươi nghe quá nhiều sự tình của thương nhân, ta không ngại tiết lộ cho ngươi một tin tức, ngự sử Trần Trung Thừa sắp tới Đông Hải quận rồi, ngươi vẫn ngẫm lại đi.
Huyện lệnh vừa ra khỏi phòng Đinh huyện thừa đã ướt đẫm mồ hôi, hóa ra ngự sử Trần Trung Thừa đã tới Duy Dương huyện rồi.
........
Cảnh đêm bao phủ Bát Tiên kiều. ở lầu ba quán rượu Dương Ký đèn đuốc sáng trưng, hai trăm tên thương gia đông chủ tụ hợp lạ, cùng thương lượng làm sao để thay đổi đường đi của Bát Tiên kiều.
Dương Kinh Châu ở giữa đại đường thanh âm khàn lại mắt đầy tơ máu, tối hôm qua hắn đã vì vẽ một bản vẽ cây cầu mà không ngủ, hôm nay sự tình của Bát Tiên kiều khiến hắn vô cùng lo lắng, đả kích lớn nhất là Đinh huyện thừa đã nói cho hắn biết, chuyện này huyện nha không để ý, để cho bọn họ tự mình giải quyết.
Mang theo thân thể mệt mỏi và tinh thần bị đả kích, Dương Kinh Châu vẫn không cam lòng, hắn lợi dụng sự lo nghĩ của chúng thương gia về chuyện phong thủy bị phá hư liền triệu tập mọi người mong mọi người đồng tâm hiệp lực.
- Các vị, cảm giác của các vị cũng giống như ta, đều cảm thấy mình bị lừa gạt, sửa cầu là bạc của chúng ta nhưng sửa chữa xong chỗ tốt lại không thuộc về ta mà còn tổn hại ích lợi của chúng ta.
Thanh âm của Dương Kinh Châu kiệt lực gào thét, đôi mắt trừng lai đỏ như máu:
- Đã không có mọi người nói chúng ta phải làm sao bây giờ? Cứ như vậy mà nhịn sao?
Dương Kinh Châu hét to lên, tứ chi biểu hiện khoa trương hai tay nắm thành đấm mà vung vẩy đôi mắt lồi ra khóe miệng không ngừng run rẩy.
- Ta nguyện ý bỏ ra một nghìn lượng bạc chúng ta cùng nhau góp tiền xây dựng lại Bát Tiên kiều mọi người nghĩ thế nào?
Ở trong hành lang vang lên từng tiếng xôn xao, xây lại một tòa cầu khác đây không phải là có hai cây cầu sao, vậy không phải là tiểu cửu long mà là tiểu thập long mất rồi.
- Vậy cây cầu ở đối diện ngõ hẻm hồ dân phải làm sao bây giờ?
- Hủy nó đi.
Dương Kinh Châu không do dự mà nói:
- Chúng ta cùng nhau động thủ hủy nó đi.
Kết luận này khơi dậy tranh luận của các thương nhân cây cầu mới xây mà đã hủy đi người qua đường làm sao qua sông, nhất định phải xây dựng Bát Tiên kiều mới rồi mới có thể hủy đi, nhưng đến lúc đó nếu như hủy không được thì phải làm sao bây giờ? Thực tế chuyện này có liên quan tới lưu manh đầu lĩnh ở Duy Dương huyện, lại còn được Trương huyện lệnh phê chuẩn ai dám đắc tội với Trương huyện lệnh nhất thời trong phòng vang lên từng thanh âm tranh luận ầm ĩ.
- Các vị yên tĩnh, các vị yên tĩnh.
Mọi người yên tĩnh lại, Dương Kinh Châu một lần nữa lớn tiếng hô:
- Các vị biện pháp thì có mấu chốt là chúng ta phải đoàn kết lại với nhau tâm không thể loạn mọi người đồng tâm hiệp lực sức mạnh thành đồng, chúng ta nhất định phải khôi phục lại Bát Tiên kiều, về chuyện này mọi người có dị nghị gì không?
Mấu chốt là đây chỉ bằng vào một mình Dương Kinh Châu hắn mà mọi người không nhất trí thì không thể khôi phục lại Bát Tiên kiều.
Đúng lúc này ầm một tiếng nổ vang lên, cửa bỗng nhiên mở ra từ bên ngoài đi vào một tiểu nhị, hắn quay đầu nhìn tất cả mị người, mọi người liền kỳ quái đây không phải tiểu nhị lão thất ở hiệu cầm đồ sao?
- Ngươi có chuyện gì không?
Dương Kinh Châu hung dữ hỏi hắn, hắn không biết người tới nhưng bây giờ là thời điểm trọng yếu mở hội nghị hắn tới đây làm gì?
Ngưới mới tới đúng là tiểu nhị lão thất ở hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký, hắn nói với mọi người:
- Chưởng quầy nhà ta chuyển cáo với mọi người bãi đất trống bên cạnh ngõ hẻm hồ dân có ý định bán với giá thấp nếu như mọi người muốn mua thì có thể trao đổi.
Ở gần hồ dân ngõ hẻm đều là đất trống khoảng 150 bước ít nhất có thể mở mười cửa tiệm, nếu như cầu mới không hủy được thì sẽ trở thành một khu vực hoàng kim.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh một mảng, đến nỗi ngay cả kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, từng tên thương nhân đều lộ ra sắc mặt kỳ dị ai cũng biết hủy đi tòa cầu mới này rất khó khăn, ai cũng muốn nắm được lợi ích đầu tiên, ngoại trừ Dương Kinh Châu sắc mặt như người chết thì ai cũng lộ ra vẻ háo hức.
- Ông chủ Dương, không được rồi cửa hàng nhà ta có chuyện gấp, ta đi trước một bước.
- Ông chủ Dương thân thể của ta cũng không khỏe, ta muốn đi trước.
Bán chỉ là một cái mồi nhử chỉ cần bọn họ không đoàn kết là được đương nhiên không thể không bán, nếu không các thương nhân cho rằng đây là âm mưu không tin tưởng sau đó bọn họ lại đoàn kết lại.
Cho nên Vô Tấn quyết định bán một miếng đất cũng để xử lý tài chính cho ngũ thúc làm sinh ý trên biển, về phần bán cho ai hắn cũng lười biếng không cân nhắc, lúc đêm có hơn mười ông chủ tìm tới Hoàng Phủ Quý, biểu đạt ý định muốn mua đất, Vô Tấn cuối cùng cũng bán cho cửa hàng châu báu Lý ký, nguyên nhân chính là Lý ký và Dương ký là thế giao với nhau, lần này là người kiên định ủng hộ Dương Kinh Châu, triệu tập mọi người giúp hắn, cách tiệm châu báu Lý ký không xa chính là tiền trang của Tề Đại Phúc, Vô Tấn muốn cho Tề Phượng Vũ biết rõ chuyện này làm chonagf mất mặt mũi.
Những ngày kế tiếp trời con chưa sáng thiếu đông chủ của Lý ký là Lý Như Nguyệt đã tới tìm Vô Tấn.
Lý Như Nguyệt là một nữ tử vừa đen vừa béo lúc này đi mua đất người ra mặt bán đất chính là Vô Tấn, cuối cùng khế ước cũng do hắn ký tên, điều này khiến cho Lý Như Nguyệt cảm thấy bất ngờ, nàng con tưởng rằng đất đai ở đây là của Hoàng Phủ Quý hóa ra người trẻ tuổi này mới là chủ nhân.
Lý Như Nguyệt vô cùng khôn khéo nàng lập tức đoán được người trẻ tuổi này chính là chủ mưu sau màn của lần thay đổi tuyến đường Bát Tiên kiều này, vấn đề là nàng tới đây mua đất nói những chuyên khác nàng cũng không quan tâm nữa.
Hàn huyên một lúc mục đích của song phương đã rõ ràng.
- Lý cô nương, ta muốn bán đúng là mảnh đất này.
Lý Như Nguyệt tuy tướng mạo không tốt nhưng nàng ôn như văn tĩnh, chắp tay đứng sau lưng, trong lòng yên lặng tính toán, tổng cộng là hơn mười trượng, so với cửa hàng cũ thì lớn hơn một chút, tiệm châu báu Lý Ký thuê mặt bằng cửa hàng, tiền thuê rất cao bọn họ muốn mua lại nhưng chủ nhà lại không chịu bán, mảnh đất này không nghi ngờ rất phù hợp.
Lý Như Nguyệt cười cười trên mặt hiên ra má lúm đồng tiền:
- Không biết Hoàng Phủ công tử muốn bán mảnh đất này bao nhiêu tiền?