Hoàng Phủ Quý tiếp nhận phê văn, đọc từng chữ từng chữ một:
- Phê chuẩn thỉnh cầu của Hoàng Phủ Quý, bát tiên kiều do hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký toàn quyền phụ trách xây dựng.
Hoàng Phủ Quý ngây ngốc một chút:
- Thỉnh cầu của ta?
Vô Tấn cười giống con hồ ly:
- Đương nhiên là thỉnh cầu của ngũ thúc chẳng lẽ là thỉnh cầu của con?
Hắn thuận tay gõ đầu Vô Tấn một cái:
- Tên tiểu tử giảo hoạt này, ai nói ngươi là nhị ngốc nữa.
Bỗng nhiên hắn tỉnh ngộ lại, trời ạ, Vô Tấn mua mảnh đất kia, tới ba mươi sáu mẫu đất.... cái này không phải là đại phát tài sao? Hắn chăm chú nhìn Vô Tấn, trong lòng khiếp sợ tới hốt hoảng, giống như Vô Tấn là yêu quái vật.
- Ngũ thúc thúc làm sao vậy?
Vô Tấn đẩy lão một phen.
Hoàng Phủ Quý cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn thở dài một tiếng:
- Khó trách ta không phát tài được vì ta không có phách lực này.
Lúc này cơn kích động của lão dần qua đi, bắt đầu tỉnh táo lại, nhớ tới một chuyện không ổn lão liền nhướn mày:
- Ta lo lắng các cửa hàng khác bọn họ sẽ không bỏ qua chuyện Bát Tiên Kiều thay đổi tuyến đường, nhất là Dương Ký tửu lâu, cửa hàng bán thuốc Dương Ký, cái này chẳng khác nào cắt trứng của bọn chúng, Dương Ký tửu lâu nhất định sẽ hợp tác với các cửa hàng khác đối phó với chúng ta. Vô Tấn những điều này ngươi đã cân nhắc chưa?
Vô Tấn từ từ nói:
- Con đương nhiên là cân nhắc qua, kỳ thật trước khi mua mnảh đất này con đã suy nghĩ kỹ.
Vô Tấn duỗi hai đầu ngón tay ra, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường:
- Một kế là tiểu nhân tính, một kế khác là mưu của quân tử.
Hoàng Phủ Quý càng có hứng thú hắn liền ngồi trước mặt Vô Tấn:
- Cho ngũ thúc biết để ta yên tâm.
- Kỳ thật nếu như nói ra kế tiểu nhân tính thì ngũ thúc có thể yên tâm thản thơi rồi.
Vô Tấn cầm chén trà, uống một hớp rồi từ từ nói:
- Ngũ thúc không phải nói Dương Ký tửu lâu và những cửa hàng khác sẽ đối phó với chúng ta sao, vậy thì rất tốt con để cho mấy tên ăn mày ở Duy Dương huyện ăn mày ở trong chỗ bọn chúng mốt tháng xem bọn chúng còn dám hay không?
- Độc lắm.
Hoàng Phủ Quý giơ ngón tay cái lên:
- Kế này rất độc.
Hoàng Phủ Quý không hề hoài nghi năng lực của Vô Tấn, ngay cả Hắc Mễ cũng nghe hắn chỉ huy thì hắn còn có chuyện gì không làm được, hắn tưởng tượng mỗi ngày mấy nghìn tên ăn mày chật ních trong Dương Ký tửu lâu thì trong lòng có phần hả hê, xem ra Dương Ký quán rượu xong đời rồi.
- Vậy còn mưu quân tử là sao?
Hoàng Phủ Quý xoa đôi bàn tay nhịn không được cười hỏi.
Vô Tấn vẫy tay hắn, thấp giọng nói:
- Mưu quân tử này, con nói cho thúc biết một chút...
- Ta thật sự phục ngươi.
Hoàng Phủ Quý nghe xong thì vô cùng vui mừng.
....
Trời còn chưa sáng rõ tin tức cầu xây dựng đã truyền tới quán rượu Dương Ký, ông chủ của quán rượu này là Dương Kinh Châu tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, vóc người gầy nhỏ.
Dương gia nguyên mở tiệm thuốc, tiệm thuốc Dương Hồng đối diện chính là do tổ phụ của Dương Kinh Châu sáng lập ra, nhà bọn họ vận khí tốt hai trăm năm trước Trường Giang gặp lũ lụt, triều đình cho dân chạy nạn tới Sở Châu, tổ tiên bọn họ liền dẫn cả nhà tới Duy Dương huyện khi đó Duy Dương huyện còn nhỏ, bọn họ ngoài cửa hành mua đất xây phòng không rời đi.
Không lâu sau Duy Dương huyện mở rộng, nhà bọn họ biến thành nội thành, vừa vặn ngay trên đầu cầu bát tiên kiều, trải qua một trăm năm, bát tiên kiều bắt đầu phồn hoa, Dương gia trước tiên mở tiệm thuốc sinh ý náo nhiệt.
Mười lăm năm trước, phụ thân của Dương Kinh Châu tu kiến quán rượu Dương Ký, sinh ý càng ngày càng tốt, Dương gia bắt đầu phát đạt, Dương Kinh Châu thậm chí con gái của Tề gia làm vợ tuy không phải là đích nữ nhưng có thể lấy con của Tề gia cũng là vinh hạnh của Dương gia.
Đã có Tề gia ủng hộ, quán rượu Dưng Ký danh khí ngày càng lớn, trở thành một trong ba tửu lâu lớn ở Duy Dương huyện, Dương Kinh Châu bắt đầu thỏa thê mãn nguyện, cũng chuẩn bị đem tiệm thuốc bên kia đổi thành quán rượu nhưng hiện tại lại nghe tin Bát Tiên kiều muốn trùng tu.
Nhà hắn ở đằng sau tiệm thuốc, chiếm diện tích trừng năm mẫu, sáng sớm hắn bị chưởng quỹ đánh thức:
- Ông chủ mau dậy đi có chuyện gấp.
Đại chưởng quỹ họ Từ, hai mươi tuổi bắt đầu làm tiểu nhị cho tiệm thuốc, mười năm trước hắn bắt đầu làm chưởng quỹ cho quán rượu Dương Ký này, hắn biết kinh doanh làm cho quán rượu vô cùng náo nhiệt.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì Từ chưởng quỹ cũng không dám gọi Dương Kinh Châu, hôm qua vì chuyện một trăm lượng bạc hắn đã bị Dương Kinh Châu mắng tới nửa canh giờ, nhà người ta đều quyên hai mươi lăm lượng bạc, tại sao Dương Ký tửu lâu lại quyên tới một trăm lượng, hắn mắng Từ chưởng quỹ một hồi lâu cuối cùng bảy mươi lăm lượng bạc chênh lệch Từ chưởng quỹ phải chịu bốn mươi lượng bạc, mỗi tháng khấu trừ vào lương của hắn, sau đó mới chấm dứt việc này.
Dương Kinh Châu bị đánh thức hắn thấy trời mới tờ mờ sáng liền cả giận nói:
- Chuyện gì vậy?
- Ông chủ bên kia xây cầu rồi.
Từ chưởng quỹ nơm nớp lo sợ.
- Xây cầu gì?
Trong mơ hồ, Dương Kinh Châu không có phản ứng kịp.
- Chính là xây dựng Bát Tiên kiều, xây dựng cầu tạm thời.
- Vậy thì sao?
- Thế nhưng mà... cầu tạm thời không phải ở chỗ chúng ta mà là ở phía tây?
- Cái gì?
Dương Kinh Châu rốt cục cũng có phản ứng, hắn cuống quýt mặc quần áo mở cửa đi ra:
- Cầu xây ở nơi nào?
- Ở cửa ngõ hồ dân.
- Ngõ hẻm hồ dân?
Dương Kinh Châu trợn tròn con mắt:
- Đi đi xem một chút.
Vô Tấn còn chưa rửa mặt thì đã bị Hoàng Phủ Quý kéo ra khỏi hiệu cầm đồ:
- Ngươi đi nói với bọn chúng một chút, cầu cần phải rắn chắc, vạn nhất sụp xuống trách nhiệm là của ta đó.
- Ngũ thúc không có vấn đề gì đâu.
Vô Tấn không thể làm gì đánh ra khỏi hiệu cầm đồ từ phía xa xa đã nhìn thấy ông chủ Dương Kinh Châu của quán rượu Dương Ký cùng với Từ chưởng quỹ hồng hộc chạy ra.
- Xảy ra chuyện gì vậy, Từ chưởng quỹ?
Vô Tấn cười hỏi, hắn biết Từ chưởng quỹ nhưng không biết Dương Kinh Châu
Từ chưởng quỹ là một người ổn trọng, mọi chuyện hắn nắm chắc hắn sẽ tuyệt không nói lung tung, lần trước Vô Tấn mời Hắc Mễ tới tửu lâu ăn cơm hắn chính mắt nhìn thấy cho nên khi hôm qua Hắc Mễ tới quyên tiền phản ứng của hắn đầu tiên là chuyện này Tấn Phúc ký gian lận nhưng hắn không có chứng cớ hơn nữa cầu cũng không phải là cửa ra vào của tiệm Tấn Phúc Ký, hắn cũng không dám nói lung tung.