Vô Tấn chột dạ nở ra nụ cười hắn phát hiện ra huyện lệnh này khôn khéo hơn Tô Hàn Trinh nhiều, muốn hoa chiêu trước mặt hắn thì không được đành phải thừa nhận:
- Lần trước đại nhân không phải nói để ta làm sinh ý theo bổn phận sao?
Trương Dung cười ha hả hắn thích cảm giác này, nhìn thấu Vô Tấn, Vô Tấn có thể giấu diếm bất kỳ ai nhưng không gạt được Trương Dung, thấy Vô Tấn xấu hổ cười trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn.
Tâm tình của hắn trở nên vô cùng nhẹ nhàng:
- Ta có thể phê chuẩn cho ngươi tuy nhiên dựa theo quy định ít nhất phải có hai nhà liên danh xin phép, ngươi có mấy nhà
Quy củ này Vô Tấn hiểu, hắn vội vàng cười nói:
- Đại nhân mời xem.
Trương Dung mở giấy xin phép ra chỉ thấy phái dưới đúng là có hai nhà, chưởng quầy Tấn Phúc ký Hoàng Phủ Quý và quán chủ lão quân Trương Đạo Quán.
Trương Dung gật đầu, hắn lại nhìn tờ giấy xin phép một chút, phát hiện ra cái này dĩ nhiên là xin cho Tấn Phúc ký toàn quyền trùng tu Bát Tiên kiều, mà không phải đơn giản là sửa cầu, chuyện này tuy có phần quái dị nhưng Trương Dung cũng không để ý nhiều, đây không phải đại sự hắn coi như là nể mặt mũi của Tô Hàn Trinh, liền đặt bút xuống phê chuẩn, sau đó đưa một cái thẻ tre cho Vô Tấn.
- Cầm cái này đi tìm Đinh huyện thừa tiến hành.
- Đa tạ đại nhân Vô Tấn cáo từ.
- Đi đi thay ta thỉnh an tổ phụ ngươi.
- Ta biết rồi.
Vô Tấn thi lễ một cái rồi lui xuống, vừa đi ra tới cửa, Trương Dung đột nhiên hỏi hắn:
- Vô Tấn ngươi muốn làm việc thiện rồi sao?
Vô Tấn cũng cười:
- Ngẫu nhiên làm chút việc thiện, trợ giúp hương thân trong lòng cũng thoải mái.
Hắn chắp tay cáo từ rời đi, có công văn huyện nha chính thức phê chuẩn hắn đã có thể tu sửa cầu rồi, theo bóng lưng Vô Tấn rời đi, Trương Dung nghiêng đầu, không lý giải nổi:
- Không lẽ hắn muốn làm việc thiện thật sao?
.....
Từ trong huyện nha rời đi, Vô Tấn đi tới Bắc thị, xây một cây cầu phải mất mấy nghìn lượng bạc, trên người của hắn chỉ có tám mươi lượng.
Hắn cảm giác mình tới vương triều này xong, chưa bao giờ bận rộn như vậy, giải quyết xổ số tuy bận rộn nhưng cũng là do Hoàng Phủ Quý và La tú tài bọn họ loay hoay còn hắn thì nhãn rỗi.
Lúc đó xổ số thành công kỳ thật hắn cũng không để trong lòng, xổ số chỉ là một cách thử nghiệm thăm dò đối với thời đại này mà thôi.
Nhưng lúc này thì khác, lúc này hắn muốn chuyển nghiệp một phen.
Hắn đặt toàn bộ tâm tư vào mảnh đất, thành bại mấu chốt là ở đây.
Vô Tấn nhanh chóng đi tới Thiên Hương Mễ phố, có lẽ vì nguyên nhân A cô của Phượng Hoàng hội tới đây cho nên Hắc Mễ thu liễm rất nhiều cả ngày chỉ ở trong cửa hàng bán gạo nếu là thường ngày chỉ sợ hắn đã mang theo một đám lưu manh xảo trá đi bốn phía vơ vét rồi.
Hắn vừa đi tới tiểu viện, vừa vặn Hắc Mễ trở về hai người thiếu chút nữa thì động vào nhau.
- Là ngươi sao?
Hắc Mễ thấy hắn thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Ngươi tới đây làm gì?
Vô Tấn trả lời:
- Là thế này ta muốn làm chút việc thiện nhưng lại không đủ tiền.
Vô Tấn ôm lấy bả vai của hắn rồi nói:
- Ta có một chuyện cần ngươi hỗ trợ.
- Ngươi có chuyện gì cứ nói không cần phải khách khí.
Vô Tấn khẽ nói với hắn vài câu, Hắc Mễ nở ra nụ cười:
- Không thành vấn đề đây là chuyện nhỏ để ta đi tìm các huynh đệ.
...
Xế chiều hôm đó ở Bát Tiên Kiều xuất hiện rất nhiều lưu manh nổi danh do lưu manh đầu lĩnh Hắc Mễ xuất hiện, quyên tiền tu sửa Bát Tiên Kiều của từng nhà, số tiền không nhiều lắm mỗi nhà chỉa hai mươi lăm lượng bạc hơn nữa chỉ tìm đại thương gia, số tiền này đối với các đai thương gia ở đây chỉ là bụi bặm không đáng là bao, bọn họ không muốn vì số tiền nhỏ này mà đắc tội với Hắc Mễ hơn nữa ngôn tử của Hắc Mễ cũng chính xác sửa cầu là chuyện của người khác có tiền thì xuất tiền không có tiền thì tới ủng hộ rất có lý, tuy nhiên lưu manh đầu lĩnh Hắc Mễ tới đây khiến cho người ta không khỏi có cảm giác không thoải mái, tất cả mọi người nô nức quên tiền.
Ở quanh vùng bát tiên kiều có tới sáu trăm cửa hàng trong đó có hai trăm đại cửa hàng, cho dù quyên tiền những cửa hàng lớn mỗi nhà hai lăm lượng thì cũng được hơn năm nghìn lượng bạc, đây cũng không phải là con số nhỏ.
Nếu như Hắc Mễ chỉ cần đem một nửa số tiền này đi sửa cầu thì đã có thể a di đà phật thắp nhang càau nguyện rồi.
Hắc Mễ dẫn đầu ba mươi mấy người đi vào trong quán rượu Dương Ký, Từ chưởng quỹ sợ hãi run run nói:
- Xin hỏi hắc gia có chuyện gì vậy?
Hắc Mễ ngoắc tay một cái vài tên lưu manh mang tới một cái rổ lớn đặt lên trên bàn trong đó có rất nhiều nén bạc.
- Chúng ta trùng tu Bát Tiên Kiều, những người khác đã giao ra rồi, hiện tại tới phiên các ngươi.
Từ chưởng quỹ trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hắn vội vàng hỏi:
- Xin hỏi mỗi nhà quyên bao nhiêu lượng?
Hắc Mễ nhìn hắn lạnh lùng nói:
- Nhà người ta hai mươi lăm lượng là đủ nhưng nhà của các ngươi được lợi lớn nhất cho nên phải quyên một trăm lượng.
- Thế nhưng mà ta làm sao bàn giao với ông chủ được?
- Không cần bàn giao cứ nói với hắn nhà nhà đều đóng góp.
Thấy Từ chưởng quỹ còn hơi dơ dự Hắc Mễ đột nhiên trừng mắt nắm lấy cổ của hắn, hung ác nói:
- Còn thế nhưng nữa không?
- Không có không có, ta quyên là được.
Đợi đến khi Hắc Mễ buông cổ áo của mình ra Từ chưởng quỹ cuống quít chạy vào nhà lấy ra hai đĩnh năm mươi lượng bỏ vào rổ, Hắc Mễ cười nói:
- Cái này thì tốt lắm, làm việc thiện tích đức cho con cháu.
Hắn quay người rời đi, một gã hắc y lưu manh gõ một tiếng chiêng, mở miệng tụng nói:
- Hôm nay Dương gia làm việc thiện, ban ơn cho nhi tử và cháu trai.
Một đoàn người từ từ rời đi.
Từ chưởng quỹ thấy bọn họ rời đi rồi thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên Bát Tiên Kiều này đúng là quá rách rưới rồi, cũng nên sửa sang lại một chút.
Quyên tiền vô cùng thuận lợi buổi tố Hắc Mễ đã một mình tới hiệu cầm đò trong ngọn đèn Hắc Mễ đem ngân phiếu sáu nghìn lượng giao cho Vô Tấn:
- Tổng cộng quyên được 5500 lượng bạc, năm trăm lượng là tâm ý của các huynh đệ, coi như chúng ta tích đức cho con cháu.
Vô Tấn tiếp nhận ngân phiếu cười nói:
- Vậy ngươi quyên bao nhiêu?
Hắc Mễ không có ý tứ gãi đầu:
- Ta không có bao nhiêu tiền, không biết xấu hổ quyên năm lượng bạc, hắc cô thì quyên bốn trăm lượng.