Vô Tấn đã quyết định chuyển ra khỏi Hoàng Phủ mà ở, ở chỗ của Hoàng Phủ gia không quá tự do, ban đêm đóng cửa khiến cho người ta rất không thích.
Đúng lúc này từ trong sân truyền tới thanh âm cãi lộn của tiểu hài đồng:
- Đây là sách của muội huynh thích thì tự mình mua đi.
Đây là thanh âm của Đóa Đóa, chỉ thấy nàng hung hăng trừng mắt như sợ ca ca đoạt bảo bối của mình.
Thích Hinh Lan nhướn mày:
- Aizzz, hai tên tiểu gia hỏa các con lại lăn tăn gì vậy? Lạc Lạc Đóa Đóa đã viết chữ xong chưa?
- Viết xong từ lâu rồi mẫu thân, Đóa Đóa không cho con xem sách chỉ cho con đọc hai trang.
Lạc Lạc chạy tới giống như phải chịu ủy khuất rất lớn, khuôn mặt đỏ lên.
Vô Tấn thích nhất là bảo bối chất nhi chất nữ này, hắn ôm lấy Đóa Đóa vào sân nhỏ, thấy cuốn sách dày đặc trong tay của Đóa Đóa thì kinh ngạc, hài tử nhỏ tuổi như vậy mà có thể xem sách dày như thế sao?
- Đóa Đóa quyển sách này con xem có hiểu không?
Thích Hinh Lan cũng đi vào sân nhỏ nàng đã chuẩn bị đồ ăn rồi, thấy nữ nhi của mình không lên tiếng nàng liền nhắc nhở:
- Đóa Đóa thúc thúc đang hỏi con kìa sao con không trả lời?
Đóa Đóa toàn thân chăm chú, nàng chỉ ừ một tiếng ngay cả lời của mẫu thân xem ra cũng không nghe thấy.
- Đứa nhỏ này đọc sách khiến ngây cả người rồi.
Thích Hinh Lan bất đắc dĩ phải thay bọn chúng giải thích.
- Bọn chúng ba tuổi đã bắt đầu biết chữ, hiện tại đã đọc tới mấy nghìn chữ, tiên sinh nói không phải là chữ quá thâm ảo thì bọn chúng có thể đọc được không vấn đề gì.
- Chà, thật lợi hại.
Vô Tấn buông chất nhi ra ngồi xổm xuống gõ cái đầu nhỏ cười tủm tỉm nói:
- Lạc Lạc nếu không thúc thúc cũng mua cho con một cuốn.
- Hay quá.
Lạc Lạc cao hứng nhảy lên.
Đóa Đóa nghe thấy rồi nàng nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên không phục nói:
- Mua không được đâu, đây là bản cuối cùng rồi.
- Chúng ta đi cửa hàng khác mua, hừ.
Lạc Lạc rung đùi đắc ý, Vô Tấn thấy Đóa Đóa chăm chú đọc sách không cãi lại thì hiếu kỳ liền hỏi nàng:
- Đóa Đóa đây là sách gì vậy?
Lạc Lạc ra sức kéo thúc thúc ra ngoài:
- Thúc thúc chúng ta mau đi, đây là cuốn sách rất hay là Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, trong trường ai cũng đã mua một bản vậy mà con chưa mua được.
- Tôn Ngộ Không?
Vô Tấn khẽ giật mình sau nửa ngày mới nghi hoặc hỏi:
- Sách này là của ai viết?
Đóa Đóa nhìn bìa sách:
- Là do hai người, một người là Hạm Đạm Hoa Khai, một người là Vô Tấn.
Thích Hinh Lan mang đồ ăn đi vào trong phòng bếp liền ngây người:
- Đóa Đóa con nói gì, Vô gì?
- Mẹ là Vô Tấn, Vô trong hư vô, Tấn trong Tấn Tần.
Thích Hinh Lan nhìn thoáng qua Vô Tấn, trong lòng nàng cảm thấy kỳ quái, không trùng hợp như vậy chứ, Vô Tấn gãi gãi cười xấu hổ hắn đã hiểu, tiểu lạ lỵ lần trước đã nói cho hắn biết rõ ràng, lần này hóa ra đã trở thành sự thật.
- Đại tẩu đúng là đệ tuy nhiên câu chuyện là của đệ còn lại không phải do đệ viết.
Đóa Đóa là đứa bé lanh lợi nàng nháy mắt mấy cái nghiêng đầu nhìn qua thúc thúc, tựa hồ phát hiện ra một bí mật bằng trời.
- Thúc thúc thúc cũng tên là Vô Tấn, quyển sách này do thúc viết sao?
- Tại sao không phải?
Vô Tấn cũng cười nói?
Đóa Đóa lập tức kinh ngạc nàng cũng không đọc sách nữa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái:
- Thúc thúc thật sự là do thúc viết?
Vô Tấn ngồi xổm xuống cầm quyển sách nhìn thoáng qua, tên sách là Mỹ hầu vương đại náo thiên cung, ở phía trên ghi rất rõ ràng, thích hợp cho hài đồng mười hai tuổi, Vô Tấn trong lòng thầm cười khổ, câu chuyện của mình không ngờ trở thành sách báo của nhi đồng, tác giả là Hạm Đạm Hoa Khai cùng với Vô Tấn, hóa ra bút danh của nàng là Hạm Đạm Hoa Khai cái tên này không tệ không biết dáng người thế nào có đẹp như hoa sen không.
*(Hạm nghĩa là hoa sen)
Vô Tấn lại nhìn giá cả một chút, không rẻ, một trăm văn một bản khó trách Lạc Lạc không mua nổi.
- Thúc thúc ngày mai có thể đến học đường chúng con được không?
........
Vô Tấn vừa đi vừa lật tiểu thuyết ra đọc đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cách hành văn của Tô gia đại tiểu thư, hành văn ưu mỹ vô cùng trôi chảy cái này so với bản Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân có nhiều điều bất đồng, có thêm một nhân vật nữ chính tên là Long Linh Tuệ, là một tiểu long nữ, lúc thạch hầu xuất thế nàng sinh ra ở long cung trời sinh pháp lực cao cường, pháp thuật của Tôn Ngộ Không là nàng lén đưa cho hắn.
Hơn nữa Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung cũng là vì Tây vương mẫu giam giữ Long Linh Tuệ, cuối cùng vì đổi tự do của nàng mà cam tâm thúc thủ chịu trói, bị Như Lai đè dưới núi.
Vô Tấn liền mỉm cười, khó trách trẻ con thích, đem Tôn Ngộ Không hóa thành hình người lại có chút nhân tốt tình yêu vào, không hổ là nữ nhân viết sách, tâm tư tinh tế tỉ mỉ tình cảm phong phú, càng làm cho người ta ấn tượng là bên trong có rất nhiều tranh ảnh.
- Thúc thúc, con ở chỗ đó mua sách.
Đóa Đóa kéo ông tay áo Vô Tấn, chỉ vào hiệu sách cách đó không xa:
- Thúc thúc chính là hiệu sách này.
Vô Tấn nhìn hiệu cách kia, chỗ này cách Hoàng Phủ phủ ước chừng một dặm, vô cùng lịch sự tao nhã.
Lúc này có một đoàn hài tử mười hai mười ba tuổi đang từ xa đi tới, vào bên trong tiệm sách, Lạc Lạc lập tức nhảy dựng lên:
- Coi chừng bị bọn chúng mua hết, chúng ta nhanh lên.
Vô Tấn thấy hắn gấp gáp sợ trễ không mua được không lẽ sách này bán chạy như vậy sao? Tất cả mọi người tới tiệm sách là đẻe mua nó?
Vô Tấn không quá tin tưởng lúc trước hắn xem Tây Du Ký cũng không có nhiều người cùng xem như vậy, chẳng lẽ thời đại này không giống với thời đại trước.
Sau khi suy nghĩ một chút hắn bỗng nhiên hiểu ra, lúc này sách thích hợp cho trẻ em xem quá ít, bọn nhỏ nếu mỗi ngày không đọc kinh thi cũng phải đọc luận ngữ, không giống khi hắn còn bé có hoạt hình có trò chơi, tivi điện ảnh đủ thứ, hiếm ai mà xem Tây Du Ký.
Hắn bỗng nhiên bội phục Tô gia tiểu thư, tính toán vô cùng chuẩn xác, tiểu thuyết nhi đồng đây là một thị trường chưa khai phá, lúc này mấu chốt để buôn bán.
Tỏng đầu của hắn liền hiện ra ngành sản xuất cho nhi đồng, trong mắt hắn thời đại này khắp nơi là hoàng kim chỉ là hắn có tìm hay không mà thôi.
Vô Tấn dẫn hai đứa nhỏ đi tới trước cửa tiệm sách sau khi đi tới hắn càng hoảng sợ, chỉ thấy tiệm sách chật ních ba bốn mươi tên hài tử, đều là hơn mười tuổi, trên tay bọn họ đều cầm một bản Mỹ Hầu vương, bọn họ đi trước tiệm mà nói: