Vô Tấn cảm thấy trong mắt của nàng tràn ngập yêu thương, lúc đã đi xa Vô Tấn cố gắng nhớ lại hắc muội muội này là ai.
Xác thực mà nói, nàng là bằng hữu của Vô Tấn trước đây chỉ tiếc Vô Tấn trước đây là một tên ngu ngốc đại não không tốt lắm, trí nhớ cũng mơ hồ rất nhiều chuyện hiện tại ấn tượng của Vô Tấn cũng không còn nguyên vẹn.
- Vô Tấn sớm như vậy đã tới rồi!
Hắc Mễ từ trong nhà đi ra, hắn tựa hồ mới thức dậy trong tay cầm một cành trúc tay kia cầm một chén nước, trên mu bàn tay có một nhúm muối.
- Ngươi lúc nào thì cưới một tiểu phòng thiếp vậy?
Vô Tấn mập mờ nói, ngón tay chỉ về phía sau lưng, ý nói hắc muội.
Hắc Mễ giật mình:
- Ngươi nói ai là tiểu thiếp?
- Đừng giả vờ giật mình, cô gái vừa đen vừa sáng đó, ngươi không phủ nhận chứ?
- Công tử nói A Cô?
Hắc Mễ nuốt một chút nước vào bụng, sau đó cuống quýt nhổ ra kinh ngạc không ngậm miệng lại được.
- Công tử không biết nàng sao?
Lại nữa, Vô Tấn gãi gáy buồn rầu nói:
- Ta thấy nàng quen mặt nhưng không nhớ nổi nàng ta là ai.
- Ông trời của ta ơi!
Hắc Mễ liền kéo hắn vào phòng, đem cửa khóa trái lại, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Vô Tấn chằm chằm:
- Nàng ta tới tìm ngươi, ngươi không biết nàng ta sao?
- Tìm ta sao?
Hắn quả thực muốn nguyền rủa Hoàng Phủ Vô Tấn trước kia chết đi cho rồi.
Hắn gục đầu:
- Ta thật xin lỗi ta không nhớ nổi, ngươi nói đi nàng ta là ai?
- Nàng chính là Trần lão đại ở Phượng Hoàng hội ngoại hiệu là hắc la sát, tất cả mọi người đều gọi nàng là A Cô, ngươi ở Phượng Hoàng hội một năm tại sao lại không biết nàng ta?
Tuy Vô Tấn tiền nhiệm là nhị ngốc nhưng Vô Tấn hiện tại thì rất thông minh hắn nghe ra sơ hở trong lời nói của Hắc Mễ, liền nắm chặt cổ hắn mà hỏi:
- Lão Hắc, ta nhớ ngươi từng nói cho ta biết, ngươi kính ngưỡng uy phong của Phượng Hoàng hội nhưng chưa có cơ hội bái kiến người của Phượng Hoàng hội đúng không?
Hắc Mễ ngẩn ngơ lúc này hắn mới biết mình để lộ sơ hở.
- Cái này... Vô Tấn lão đệ là hắc cô tự giới thiệu.
- Giới thiệu con mẹ ngươi, nữ tử kia làm sao tìm ngươi được làm sao biết ngươi và ta có quan hệ, nàng có giới thiệu thì cũng giới thiệu mình là Trần lão đại, những cái như hắc la sát, A Cô nàng ta sẽ giới thiệu sao?
Vô Tấn hung hăng nói một hồi, lạnh lùng nói:
- Ta thấy ngươi vẫn không thành thực.
- Được rồi ta thừa nhận!
- Thừa nhận là được nói mau!
Hắc Mễ thở dài:
- Kỳ thật ta cũng là người của Phượng Hoàng hội, Thiên Hương Mễ phố chính la địa điểm liên lạc với Phượng Hoàng hội, đại ca của ta không phải đi mua gạo mà là quay về Phượng Hoàng hội báo cáo, bởi vì ta nhìn thấy hắc phượng hoàng kim bài.
Vô Tấn hòa hoãn, hắn hỏi:
- Ngươi trước đó không biết ta có hắc phượng hoàng kim bài?
Hắc Mễ lắc đầu:
- Ta đúng là không biết, nếu như ta biết thì đánh chết ta cũng không dám đến hiệu cầm đồ gây chuyện.
- Vậy Tam Nhãn Di Lặc, Nam Thành Bá, còn có Độc Xà thì sao, bọn họ cũng là người của Phượng Hoàng hội chứ?
- Đúng vậy
Hắc Mễ thở dài một tiếng:
- Vừa rồi A Cô nói ta không cần giấu diếm ngươi, cho nên ta mới nói cho ngươi biết nhưng thật ra ta chỉ là một tiểu đầu mục ở Phượng Hoàng hội, Tam Nhãn Di Lặc, Nam Thành Bá, Độc Xà đều là dưới trướng của ta, chúng ta ở Duy Dương huyện kinh doanh mười năm đã khống chế được Duy Dương huyện, tuy nhiên ba người bọn họ không biết ngươi có hắc phượng hoàng kim bài ta cũng không nói cho bọn hắn biết, kim bài kia không phải là chuyện đùa công tử về sau ngàn vạn lần không nên dễ dàng lấy ra, không cho bất kỳ kẻ nào biết. Vừa rồi A Cô đã cảnh cáo ta rồi, nàng đối với chuyện ngươi tùy tiện xuất ra kim bài cũng hơi bất mãn, Trần lão đại hình như cũng đã nói cho ngươi chuyện này rồi mà.
Vô Tấn thầm nghĩ:
- Cái gì là thời điểm mấu chốt lão tử sẽ biết.
- Được rồi không nói tới chuyện này nữa, nói tới chính sự đi, chuyện hôm qua ta nói cho ngươi thế nào rồi?
Nói đến chuyện hôm qua, Hắc Mễ liền cười đắc ý:
- Công tử yên tâm loại chuyện nhỏ nhặt này đối với ta mà nói không đáng nhắc tới người mà công tử muốn Độc Xà đã tìm, sẽ lập tức tới ngay.
Lúc này ở bên ngoài truyền tới thanh âm của Độc Xà:
- Hắc lão dại người đã mang đến ở gần đây để ta dẫn ngươi đi xem.
Độc Xà mang bọ họ đi về Bắc thị, Vô Tấn cùng với Độc Xà mới gặp qua một lần nhưng hắn đã nghe ngũ thúc nói người này họ Vương chuyên cho vai nặng lãi, ở Duy Dương huyện rất nổi danh La Tú Tìa cho hắn vay nặng lãi, thiếu chút nữa thì không có tiền trả hại chết nương tử, dưới tay của hắn nuôi mấy tên tay chân lưu manh, người đòi nợ chỉ có thể nhảy sông tự vẫn, rất nhiều người lương thiện bị hắn phá cho nhà tan cửa nát, hắn cũng là thành viên của Phượng Hoàng hội.
Vô Tấn đối với Phượng Hoàng hội ấn tượng trở nên xấu hơn vài phần, vốn hắn còn tưởng Phượng Hoàng hội lấy của người giàu chia cho người nghèo xem ra hiện tại cũng không có gì là tốt, hắn bỗng nhiên nhớ tới hắc muội muội kia nàng dù gì cũng là ngươi của Phượng Hoàng hội chẳng lẽ nàng cũng ngoan tâm thủ lạt thật sao
- Chính là hắn.
Độc Xà chỉ về phía xa xa.
Vô Tấn theo ngón tay của Độc Xà nhìn lại chỉ thấy ở bên ngoài Bắc thị có một nam tử đang rụt rè tuổi chừng hai mươi mấy, mặc một thân áo tro xám trắng, đầu đội mũ nhin trang phục thì có vẻ là một quản gia cấp bậc thấp.
Hắc Mễ cũng nhận ra người này liền cười nói với Vô Tấn:
- Người này tên là Triệu Tiểu Trung là quản sự của học chính phủ, có chuyện gì thì cứ phân phó cho hắn làm, hắn sẽ làm tốt thay cho ngươi.
Hắn lại thấp giọng nói với Vô Tấn:
- Tên tiểu tử này đánh bạc bị thua mượn Độc Xà tiền để gỡ vốn kết quả vẫn là thua sạch tháng sau phải trả tiền rồi, cho nên công tử tuyệt đối yên tâm, hắn trừ khi không muốn sống mới không đồng ý.
- Rất tốt, người này được lắm.
Vô Tấn vươn tay.
- Còn vật đó đâu.
- Yên tâm ta không quên được đâu.
Hắc Mễ từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Vô Tấn:
- Đồ vật này rất mạnh, tối đa chỉ có thể cho nửa bình, cho nhiều sẽ chết người.
- Ta biết.
Vô Tấn cười cười cầm lấy cái bình sứ, chắp tay với Độc Xà, vẫy tay với Triệu Tiểu Trung: