- Đúng thế ở xa đã ngửi thấy được không hổ là thế gia bắt cá, ừ có rảnh ta nhất định sẽ tìm Triệu huynh đệ luyện kiếm tuy nhiên ta muốn hỏi Triệu niên đệ một chút, tàng thư lâu này có thể mượn sách không?
Hắn chỉ vào Sương Cúc đường ở tàng thư lâu.
- Hình như ta vừa nhìn thấy công sai, đây là sao vậy?
- Trước kia thì không có nhưng hai ngày gần đây nghe nói có một con cháu quan lại công sai phải canh gác không cho người ta mượn sách nữa.
Vô Tấn dùng bàn tay che khuất miệng lại, hạ giọng nói:
- Lầu hai có mười tên nha dịch mỗi tên đều là hung thần ác sát, Phong huynh cũng đừng đi coi chừng bị bọn họ làm bị thương.
-À...
Phong Vân Truy giả bộ làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ:
- Quan lại đệ tử kia ở lầu mấy?
- Buổi sáng còn ở lầu bốn tuy nhiên ta vừa nghe tên nha dịch nói, hăn ngai lầu bốn sách không tốt cho nên đã lên lầu năm.
- Thật sao?
Phong Truy Vân thật sự quan tâm hắn nhận được tình báo rằng mục tiêu lần này ở lầu bốn, hiện tại mục tiêu đã lên lầu năm, điều này đối với hành động của hắn rất trọng yếu.
- Đúng thế vừa rồi ta còn thấy hắn mở cửa sổ ra để thông khí, rất nhiều người đều thấy, Phong huynh nhận biết hắn sao?
- Không có, không có.
Phong Truy Vân cuống quýt xua tay:
- Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi kỳ thật ta không biết người này.
Hắn lại nhìn thoáng qua tầng năm hắn âm thầm cảm thấy mình may mắn may mắn là hỏi người khác trước, hắn liền chắp tay:
- Ta có việc phải đi trước rồi đa tạ Triệu niên đệ về sau ta sẽ tìm ngươi luyện kiếm.
- Được.
Vô Tấn đợi hắn đi vài chục bước liền nói theo:
- Phong huynh huynh xem có phải giày của huynh dẫm lên gì không? Sao ta thấy có mùi thối, từ xa đã nhìn thấy.
Phong Truy Vân tức giận tới mức sôi người lên, muốn cho tên tiểu tử kia một bạt tai, nhưng hắn ráng kìm chế chỉ hừ một tiếng, đi vài bước hắn vẫn không nhịn được ngửi ngửi cánh tay của mình.
Vô Tấn cười tới híp cả mắt, từ cây quạt của Phong Truy Vân hắn đã nhìn ra người này thuận tay trái nhưng hắn lại luyện đao tay phải, chân phải của hắn rất ổn nhưng chân trái hơi phù phiếm.
Ban đêm bầu trời không một đám mây một vầng trăng tròn bao phủ, ánh trăng lạnh lùng mà chói lọi ở trên mặt đất lộ ra một vẻ yên tĩnh vô cùng.
Ở Sương Cúc đường Vô Tấn đã đợi rất lâu, ở bên cạnh tháp chuông có một chỗ phục kích rất tốt, bất kể phương hướng nào cũng vô cùng thunậ lợi .
Vô Tấn chuyên chú nhìn cảnh tượng phía trước, ở bên cạnh hắn là một cây nỏ một bầu rượu rượu chỉ còn nửa hũ.
Hắn đang đợi con mồi xuất hiện đây là chuyện hắn thích làm nhất, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước núp ở sau.
Ánh trăng đã sáng tỏ làm hắn cảm thấy rất xa Sương Cúc đường đã ở trong tầm mắt của hắn ,hắn thậm chí còn thấy cả thân ảnh của Quan Hiền Câu ở phía xa xa đang đi lại thân ảnh chiếu rọi trên cửa sổ dán giấy.
Bốn phía yên tĩnh hắn thậm chí còn nghe được ở trên đường nhỏ vài con dế mèn đang nói chuyện âu yếm với nhau.
Một bóng đen nhè nhẹ nhảy lên trên tường cao ba thước khiến cho Vô Tấn hơi giật mình hắn không ngờ rằng Phong Truy Vân lại có khinh công lợi hại như vậy, hắn chậm rãi cầm cái nỏ lên, đồng tử co rụt lại nhắm về phía Phong Truy Vân, hắn đang chờ cơ hội tốt nhất.
Phong Truy Vân ngồi xổm ở trên tường, ánh mắt lợi hại nhìn về bốn phía, lúc này bốn phía vốc ùng yên tĩnh, trong gian phòng không có ngọn đèn nào, bọn hắn buổi sớm đã đi ngủ rồi, lầu đã khóa tría lại.
Xác định không có tình huống bất ngờ nào, Phong Truy Vân giống như một con chim lớn từ trên tường thả người xuống.
Đúng lúc này chỉ nghe tạch một tiếng nhỏ một viên đạn thép như thiểm điện bay ra đây chính là sở trường tuyệt kỹ của Vô Tấn, Song Châu Truy Nguyệt, trong thời khắc ngắn ngủi bắn ra hai viên đạn, cơ hồ cho người ta cảm giác đồng thời tiến tới, nhưng trên thực tế là một trước một sau.
Phong Truy Vân chuẩn bị rơi xuống đất nghe thấy tiếng gió hắn không hổ là Ảnh võ sĩ, tâm niệm chuyển động đao lập tức chém ra. Choang choang hai thanh âm vang lên, trong điện quang hỏa thạch hắn đã chặn lại hai hòn bi thép, nhưng lực của bi thép quá lớn đem cổ tay của hắn chấn động đau nhức một hồi, hoành đao thiếu chút nữa đã rời khỏi tay.
Phong Truy Vân trong lòng hoảng hốt hắn biết rằng có người trong bóng tối ám toán hắn, hắn cũng biết lai lịch củ bi thép, là từ phía Đông Bắc truyền tới, lại một tiếng phá không vang lên bên tay, theo tiếng gió là vai bên phải, Phong Truy Vân không nghĩ ngợi nhiều choang lại một tiếng giòn tan vang lên, bi thép làm cho tay của hắn nóng rát một hồi.
Đao rốt cuộc cũng không cầm nổi nữa, rời khỏi tay rơi cách đó bốn xích, Phong Truy Vân sợ tới mức kinh hồn táng đảm, trong vài chục bước ngắn ngủi hắn đã liên tục gặp ba lần ám toán.
Hắn biết rõ lần thứ tư sắp xuất hiện, cơ hồ không cần nghĩ ngợi hắn lăn về phía bên trái, định nắm lấy hoành đao, nhưng lực lượng chân trái của hắn chưa đủ, tốc độ vẫn chậm nửa nhịp, viên đạn thứ tử của Vô Tấn đã tới nhanh như thiểm điện, Phong Truy Vân cuối cùng cũng không tránh khỏi, theo bản năng giơ tay phải cản lại, chỉ nghe rắc một tiếng, viên bi thép đã làm cho xương bàn tay của hắn vỡ vụn, Phong Truy Vân chỉ thấy trước mắt tối sầm, đau đến muốn ngất đi.
Nhưng cũng phải nhìn nhận tiềm lực của hắn, hắn xoay người một cái hai chân khẽ chống xuống mặt đất, phi người nhảy dựng lên phi thân ra khỏi bờ tường.
Viên đạn thứ năm của Vô Tấn cũng không bắn ra hắn từ từ buông nỏ, bờ tường một lần nữa che kín tầm mắt của hắn, đợi đến khi Vô Tấn nhìn rõ Phong Truy Vân thì hắn đã lao vào trong rừng cây, thân hình biến mất khỏi quan học.
Vô Tấn hơi đắc ý nở ra nụ cười hôm nay hắn đã mang kỹ thuật nỏ phát huy đến cực điểm, trong vòng chưa tới mười giây đồng hồ đã bắn ra bốn phát đạn, so với lúc trước thì đã cao minh hơn vài phần.
Hiện tại hắn cầm bầu rượu đem nửa bầu rượu uống một hơi cạn sạch, bầu rượu thì ném đi, đạn nỏ thì tháo ra để trong rương thả người nhảy xuống tháp chuông, hắn đi tới chân tường thống khoái tiểu tiện một phen, sau đó tới nơi Phong Vân Truy bị tập kích nhặt hoành đao lên, cây đao này không tệ bị bắn ba viên đạn nhưng lúc nhặt lên vẫn không hề hấn gì, đúng là bảo bối, hắn giắt bên hông nghênh ngang rời đi.