Hoàng Phủ là quốc họ, không phải họ của bách tính thông thường, nói đơn giản hơn, những người mang họ Hoàng Phủ ở vương triều Đại Ninh, phần lớn đều có quan hệ với tông thất, Vô Tấn vội vàng cười giải thích:
“Mấy trăm năm rồi, gia đình chúng cháu từ lâu đã không còn chút quan hệ gì với tông thất, không có tước vị, chỉ là giai cấp bình dân.”
Tô Hàn Trinh gật gật đầu, điều này ông ta có thể lý giải được, gia tộc Hoàng Phủ quá rộng lớn, các chi các nhánh sinh sôi nảy nở, ít nhất là có tới mấy chục vạn người, ở kinh thành rất nhiều người bán đậu hủ, làm ăn buôn bán nhỏ cũng họ Hoàng Phủ, quan trọng là xem họ có tước vị gì hay không, nếu không có tước vị, thế thì không thể tính là tông thất, chỉ có thể là bình dân bá tánh.
Thực ra điều mà Vô Tấn lo lắng không phải là thừa, ngày thứ ba Tô Hàn Trinh đến quận Đông Hải bèn đã xuống các thôn thị sát, tối hôm qua mới trở về, còn chưa kịp tìm hiểu về lục đại gia tộc ở Hoài Dương, càng khỏi phải nói tới mối quan hệ tinh tế của lục đại gia tộc với các quan viên địa phương, không có cao tăng hồ lô nào có thể nói cho ông ta biết những chuyện này, chỉ có thể dựa vào bản thân ông ta từ từ lĩnh ngộ thôi.
“Hoàng Phủ tiên sinh, mời đứng dậy, nào, cùng nhau vào trong ngồi đi!”
Tô Hàn Trinh mời Vô Tấn và Hoàng Phủ Quý vào ngồi trong một phòng khách nhỏ, thư đồng của ông ta dâng trà cho mọi người, Tô Hàn Trinh cầm ly trà của ông ta lên, cười mỉm rồi nói, “Vô Tấn, bây giờ cậu còn đi biển không?”
“Không đi nữa, đi mệt rồi, vẫn là trên bờ chắc chắn hơn, ban đêm ngủ cũng ngon hơn.”
Tô Hàn Trinh ha ha cười lớn: “Ta thấy cậu ngủ trên cột buồm của thuyền lớn cũng rất ngon mà!”
Vô Tấn ngại ngùng lắc lắc đầu, lại chỉ vào Hoàng Phủ Quý nói,
“Là ngũ thúc của cháu không cho phép cháu lên thuyền nữa, cứ lôi thôi suốt là muốn cưới vợ cho cháu.”
Hoàng Phủ Quý cười một cách thẹn thùng, trong lòng thầm trách:
“Mình muốn cưới vợ cho nó từ khi nào chứ? Con của mình còn chưa có tăm hơi gì nữa là!”
Tô Hàn Trinh vuốt râu cười không nói lời nào, ông ta thầm tán thưởng Vô Tấn thông minh, trên thực tế lúc nãy ông ta nói cô con gái nhớ Tam Lang ca ca, thực ra là muốn hắn không được quá tiếp cận cô con gái nhỏ, cô con gái mới học hết tiểu học, đối với tình yêu nam nữ còn chưa hiểu biết gì, mà những câu chuyện Vô Tấn kể cho nó nghe ở trên thuyền, cái gì mà tình yêu sinh tử của tuổi mười sáu, cái gì mà hai chị em gái cùng yêu một người, khiến cho cô con gái suốt ngày cứ hồn điên phách đảo, không màn tới cơm canh, tối hôm qua thê tử ông ta nói cô con gái có vài câu, nó bèn bướng bỉnh không ăn cơm, thê tử bèn trách cứ Tô Hàn Trinh một trận, không nên để cô con gái nghe những câu chuyện làm mê mẩn đó.
Tô Hàn Trinh tuy là người vui vẻ sáng suốt, nhưng sù sao ông ta cũng là cha của người ta, ông ta cũng phải bảo vệ con gái của chính mình, ở trên thuyền có thể kể đôi ba câu chuyện, nhưng mà khi đã xuống thuyền, ông ta không hy vọng là Vô Tấn lại quá tiếp cận cô con gái của mình nữa, chỉ có điều ông ta thấy ngại nên không nói thẳng ra.
Tên tiểu tử này rất thông minh, quả nhiên là nghe hiểu ý nghĩa ngầm trong lời nói của ông ta, còn lấy việc cưới vợ để trả lời ông ấy, uhm! Trẻ nhỏ dễ dạy.
Tô Hàn Trinh đã hơi thích cậu thanh niên trẻ tuổi này, nếu cậu ta đã trả lời là không đến tìm cô con gái nhỏ, thế thì bản thân ông ta cũng nợ cậu ta một phần ân tình, Tô Hàn Trinh là người rất nghiêm túc, lúc đầu ở trên thuyền ông ta đã từng hứa với Vô Tấn, có khó khăn gì thì có thể đến tìm ông ta, bây giờ người ta dẫn theo người nhà tới đây, không cần phải nói, chắc chắn là đến nhờ ông ta giúp đỡ, những chuyện thế thái nhân tình này, Tô Hàn Trinh hiểu rất rõ.
Ông ta uống một ngụm trà, bèn cười hỏi hắn: “Vô Tấn, hiện giờ cậu đang làm gì?”
“Tạm thời cháu đang giúp ngũ thúc quét dọn trong tiệm, vẫn còn chưa nghĩ đến là sẽ làm gì, Tô đại nhân, cháu có chuyện nhỏ này hy vọng ngài có thể giúp đỡ.”
Tô Hàn Trinh cười thầm, quả nhiên là đã đến, cũng tốt, giúp đỡ cậu ta, trả món nợ tình người của cô con gái.
“Ha ha! Cậu cứ nói đi! Ta đã từng hứa với cậu rồi mà.”
Vô Tấn chỉ vào ngũ thúc Hoàng Phủ Quý nói, “Chuyện là thế này, ngũ thúc của cháu gần đây muốn mở một bac thái, nhưng mà thanh thế có hơi lớn, ông ấy sợ quan phủ không cho phép, cho nên cháu mới đến nhờ đại nhân đặc chuẩn!”
Tô Hàn Trinh chau chau mày, “Bác thái là cái gì?”
Bác thái là một thuật ngữ trong nghề đổ quán, ở triều đại này thì đã có rồi, chỉ là quy mô rất nhỏ, đại loại như hàng rong vậy, nhưng Tô Hàn Trinh trước giờ chưa từng tham gia vào cờ bạc, lại là lần đầu tiên làm quan địa phương, nên ông ta không biết.
Vô Tấn vội vàng giải thích thêm: “Đây là một dạng cờ bạc, giống như sòng bạc vậy, nhưng chẳng qua là không có cửa tiệm, không cần phải làm thương thiếp.”
Tô Hàn Trinh cũng biết, triều đình không cấm cờ bạc, hơn nữa các hoàng thân quốc thích đều rất thích cờ bạc, nhưng ông ta là người chính phái, rất có phản cảm với các loại hình cờ bạc, đàng điếm, nếu như là Vô Tấn muốn mở đổ nghiệp, nói không chừng ông ta có thể sẽ cự tuyệt, giúp Vô Tấn làm chuyện khác, nhưng mà nếu là do người thân của Vô Tấn mở, ông ta cũng khó có thể nói gì?
Ông ta trầm ngâm một lúc lại hỏi:
“Cậu nói là thanh thế sẽ lớn, rốt cuộc là lớn cỡ nào? Còn nữa, là làm lâu dài hả?”
Hai câu hỏi này rất quan trọng, về cơ bản đã hỏi trúng ngay trọng tâm, Vô Tấn nhìn thấy ngũ thúc không có phản ứng gì, bèn thúc chú ấy một cái, “Ngũ thúc, đại nhân đang hỏi chú kìa?”
Hoàng Phủ Quý như há miệng mắc quai, ông ta không biết cái gì hết, bảo ông ta trả lời thế nào? Tên tiểu tử này, rõ ràng là hắn làm chủ, bây giờ ngược lại lại đổ lên đầu ông ta.
“Cái này... À! Cái đó...”
Vô Tấn lắc đầu cười nói, “Ngũ thúc này của cháu trên đường đến đây cứ đọc đi đọc lại những lời sẽ nói với thích sứ đại nhân, có lẽ chú ấy đã quá khẩn trương, hay là, cháu nói thay chú ấy vậy!”
Tô Hàn Trinh nhìn thấy Hoàng Phủ Quý toát đầy mồ hôi, biết ông ta là do khẩn trương quá đỗi, bèn cười nói, “Được! Cậu nói đi.”
“Đại nhân, ngũ thúc của cháu chỉ muốn làm một lần, đại khái là khoảng ba ngày, còn về thanh thế sẽ lớn cỡ nào, thực sự ngũ thúc của cháu cũng không biết, có thể là một trăm người, hoặc giả là một ngàn người cũng không chừng, tóm lại, chú cháu tuyệt đối sẽ không vi phạm luật pháp của Đại Ninh, nếu như cần đến cửa tiệm, nhất định sẽ làm thương thiếp trước, và nộp thuế theo như quy định.”
Tô Hàn Trinh trầm tư trong giây lát, nếu đã xin ông ta giúp đỡ, thế thì nhất định là có hơi khó khăn, nếu không cũng không cần đến sự giúp đỡ của ông ta? Ông ta là thích sứ của quận Đông Hải, là quan địa phương cao nhất, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không giúp được, nếu đồn ra ngoài thì chẳng phải làm chuyện cười cho kẻ khác sao?
Ông ta bèn gật đầu, đồng ý với thỉnh cầu của Hoàng Phủ Quý,
“Được rồi! Chỉ cần là những chuyện mà Hoàng Phủ tiên sinh làm, không vi phạm đến luật pháp của vương triều Đại Ninh ta, thì ta có thể đặc chuẩn, nhưng mà chỉ là đặc chuẩn trên lời nói, nếu ông gặp phải chuyện gì rắc rối, thì cứ đến tìm ta.
......
Từ trong quận nha bước ra, bọn họ đã lên xe ngựa, chuyện đầu tiên mà Hoàng Phủ Quý làm là gõ vào đầu Vô Tấn một cái, tức giận mắng hắn, “Tên tiểu tử ngớ ngẩn này, dám đem ta ra làm tấm bia đỡ, là ta muốn làm sao?”
Vô Tấn ôm đầu cười hi hi: “Dù sao ngũ thúc cũng đã làm gian thương ngần ấy năm rồi, làm thêm một lần nữa thì có hề gì đâu, cháu thì lại khác, cháu muốn cưới con gái của ông ta đó! Cần phải để lại cho ông ấy một ấn tượng trong sạch mới được.”
“Con đang nằm mơ hả! Còn muốn cưới con gái của thích sứ, đợi đã nào, lúc nãy con nói ta cái gì, ngũ thúc của con là gian thương khi nào hả?”
........
Tâm trạng của Hoàng Phủ Quý rất sảng khoái, vẫn là đứa cháu này lợi hại! Quả nhiên là có thể thuyết phục được thích sứ làm hậu đài, lần này ông ấy không còn gì phải kiêng dè nữa, ông ấy lập tức thương lượng với Vô Tấn, Vô Tấn ra tiền, ông ấy ra sức, sách lược của hắn, ông ấy chấp hành, lợi nhuận cuối cùng bọn họ chia 3 : 7, ông ấy 3, Vô Tấn 7, dù sao gia chủ xem tiền như cỏ rác, năm ngàn lượng bạc có lỗ thì cũng không có vấn đề gì.
Bọn họ thương lượng cả một ngày, tiệm cầm đồ có thể đóng cửa ba ngày, tất cả các nhân công đều phải đến phụ giúp, Hoàng Phủ Quý có một người bạn, biệt hiệu là La tú tài, trời sinh có thể kiếm cơm dựa vào cái miệng, người chết cũng có thể bị ông ấy nói thành sống, giọng nói dõng dạc, để hắn làm tư nghi (nhân viên PR/ marketing) là thích hợp nhất đó.
Nhân thủ vẫn còn chưa đủ, Vô Tấn đề nghị để những thứ thứ tử, thứ thứ tôn của nhà Hoàng Phủ đến phụ một tay, dù sao nhà bọn họ người rảnh rỗi nhiều, nhưng Hoàng Phủ Quý lại không đồng ý, đây là cuộc sống riêng tư của ông ấy, không liên quan tới gia tộc, Trung Dũng con trai ông ấy làm tư tào thuế vụ ở huyện nha, tuy rằng chỉ là một chức quan thấp, nhưng nó quen biết nhiều người, có thể để nó giúp đỡ giải quyết vấn đề nhân thủ.
Ngoài ra, còn cần có người duy trì trật tự, cài này rất là quan trọng, bắt buộc phải có chút quyền cước, đề phòng có kẻ lại đập phá, thông thường thì nha dịch là thích hợp nhất, nhưng mà huyện nha Hoàng Phủ không có tình người, cho dù là nhà Hoàng Phủ có tình người, thì tình người cũng ở trong tay lão nhị Hoàng Phủ Húc, không đến lượt Hoàng Quý ông ấy, mà quận nha Tô Hàn Trinh cũng sẽ không đồng ý.
Hoàng Phủ Quý lại nghĩ ra một phương án khác, ông ấy có một người bạn mở tiêu cục, thủ hạ có hơn hai trăm người, đều là con nhà luyện võ, có thể bỏ ra ít tiền nhờ họ đến giúp đỡ.
Hoàng Phủ Quý đặc biệt đi một chuyến, bàn đã giải quyết xong chuyện này, chỉ tốn có hai trăm lượng bạc, người bạn mở tiêu cục của ông ấy đã đưa ra một trăm người, giúp họ trông coi gian hàng trong ba ngày.
Ngoài ra, vấn đề bàn ghế, thẻ gỗ cần để mở thưởng... tất cả những thứ này đều do Hoàng Phủ Quý phụ trách, Vô Tấn không cần phải bận tâm đến, còn về nơi in ấn thái phiếu và bác thái, Vô Tấn kiên trì phải do hắn chọn
........
Vào lúc hoàng hôn, Vô Tấn lại lần nữa đến tiệm sách Lậu Thất Trai trên con phố thư viện, vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy chủ tiệm Nghiêm Ngọc Thư đang sắp xếp giá sách, tiệm sách của ông ta vẫn luôn không có khách, lần trước tiệm sách rống rỗng, lần này vẫn là trống rỗng, không có một người khách nào.
“Nghiêm đại thúc, tôi lại đến nè.”
Vô Tấn vừa chào hỏi, anh mắt lại không kìm được len lén nhìn về phía căn phòng nhỏ ở trên lầu, xem người cháu gái xinh đẹp thích đọc sách đó có ở đây không?
Nghiêm Ngọc Thư quay đầu lại, nhìn thấy là hắn, bèn cười nói:
“Người bạn trẻ đến mua sách, hay là tìm đến tìm tôi để in ấn?”
Vô Tấn ngồi ở trước bàn đợi ông ta, nhìn thấy ngăn kéo đang mở, hắn nhớ là quyển sách “Đại Đường Tây Vực Ký” đó được để trong ngăn kéo này, bây giờ không thấy nữa, lẽ nào cô gái đó hôm nay đã đến đây?
Một lát sau, Nghiêm Ngọc Thư đã sắp xếp xong giá sách, cười và phủi bụi trên tay, “Để tôi rót cho cậu ly trà.”
“Nghiêm đại thúc, không cần đâu, tôi nói xong việc chính sẽ đi ngay.”
“Thế cũng được!”
Nghiêm Ngọc Thư cũng ngồi xuống, ông ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Hôm qua khi cậu vừa đi khỏi, thì đứa cháu gái của tôi lại quay trở lại, nó để quên túi xách tay ở trong tiệm, nên quay trở lại lấy, nhân tiện nó lấy quyển sách đó đi rồi.”
Cho dù Vô Tấn có kiềm chế bản thân bao nhiêu đi nữa, nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế được, đã hỏi: “Cô ấy tên gọi là gì vậy?”
Hỏi xong, hắn lại cảm thấy có hơi đường đột, bèn vội vàng giải thích, “Ý của tôi là muốn nói...”
Nghiêm Ngọc Thư cười và ngắt lời của hắn, “Đừng giải thích nữa, tôi biết mà, cô gái xinh đẹp ai lại không muốn làm quen chứ, người muốn làm quen với cháu gái tôi nhiều không kể hết? Không chỉ có một mình cậu.”
Vô Tấn khẽ gãi đầu, cười gượng gạo nói: “Cái này...Nghiêm thúc có thể nói cho tôi biết được chứ?”
“Nó không cho phép tôi tiết lộ tên của nó ra, tôi đã hứa với nói rồi, nhưng mà nó không nói là không cho tôi nói biệt danh của nó, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết biệt danh của nó thôi, nó gọi là Cửu Thiên, lúc mẫu thân nó sinh nó ra, thì nhìn thấy cửu thiên trích nguyệt, vì vậy mà nó có tên gọi này.”
“Cửu Thiên!”
Vô Tấn đọc đi đọc lại hai lần, cái tên này rất là đặc biệt, rất có ý nghĩa.
Nghiêm Ngọc Thư lại nói tiếp: “Những người thích nó rất nhiều, nhưng nó vẫn chưa thích ai hết, nếu cậu muốn nó chú ý đến cậu, thì cậu phải đọc nhiều sách, nó thích những người học thích uyên bác, giống như những sai phạm thấp cấp như không biết thơ của Vương Ma, ở trước mặt nó tuyệt đối không thể nào phạm phải.
Vô Tấn cười một cách đau khổ, ngay cả Vương Ma là ai hắn suýt nữa cũng đã quên mất, càng không phải nói đến thơ của ông ta, miễn bàn đi! Đàn ông vẫn là phải rủng rỉnh tiền bạc trước đã, thì mới là người có tấm lòng.
Vô Tấn không nghĩ đến Cửu Thiên cô nương đó nữa, hắn lấy ra một bản mẫu vẽ tay, đưa cho Nghiêm Ngọc Thư, “Đây là bản mẫu mà tôi muốn in, tổng cộng in hai mươi vạn tấm, trễ nhất là ba ngày sau lấy.”
“Ba ngày thì phải lấy sao!”
Nghiêm Ngọc Thư chau mày, ông ta nghĩ, “Thời gian gấp rút quá, nếu như nhất định ba ngày sau phải lấy, có thể phải tăng thêm tiền, vì tôi phải cho nhân công tăng ca để in, còn phải tuyển người nữa.”
“Cần khoảng bao nhiêu tiền?”
Nghiêm Ngọc Thư lấy ra một tờ giấy, tính nhanh một lúc, “Cái cần in này của cậu khá là phức tạp, còn phải phủ một lớp bột chì, bình quân in một tấm là hai đồng, tôi dự toán ít nhất phải bốn trăm lượng bạc đó.”